Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 121: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Tám chín phần mười, mộ của cô em chồng mặc da của tân nương tử kia bị người Đồng gia trộm, sau đó, chấp niệm của tân nương tử bám vào trên da kia bị mang vào Đồng gia, mới phát hiện mật thất phía dưới.” Quân Chi nói.

Tôi lại nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nói: “Cũng có khả năng là Lam gia bị đốt trước khi bộ da kia rời khỏi mật thất, nhưng nếu là như thế này, bộ da kia không có khả năng bảo tồn tốt như vậy.”

Cho nên vẫn là có khuynh hướng mộ bị trộm.

“Quân Chi, Lam gia này bị đốt, sẽ có quan hệ với sư nhà huynh em sao?” Tôi hỏi.

Quân Chi nhún vai: “Không biết, em nghe sư huynh nhắc tới, nhà bọn họ vốn ở thành phố Trạch Vân, Lục Thành cách thành phố Trạch Vân không tính là gần, lại cũng coi như không xa, có quan hệ hay không thật đúng là không nhất định.”

“Để Thành Hoàng thành phố Trạch Vân đi tra một chút.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, dẫn theo chúng tôi trở về.

Thành phố Trạch Vân bên kia rất nhanh cho câu trả lời, lúc thế lực Lam gia ở lục thành này như cùng ngày đó, Lam gia thành phố Trạch Vân cũng bắt đầu quật khởi. Mà lúc Lam gia Lục Thành bị thiêu hủy suy tàn, vừa lúc cũng là Lam gia thành phố Trạch Vân quật khởi.

Lúc ấy, không có người Lam gia Lục Thành đi đến nhờ cậy Lam gia thành phố Trạch Vân, hai nhà trừ đều là họ Lam ra, hẳn là không có quan hệ gì.

Ở nhà ăn cơm tất niên, ba mẹ tôi mỗi người cho Mặc Hàn bao lì xì to, minh vương đại nhân xoay người đã nộp toàn bộ bao lì xì lên.

Thật hiểu chuyện!

Nhưng mà, ngày tháng an nhàn không quá mấy ngày, Lục Thành đã nhảy ra không ít quỷ binh. Hồng Quỷ hồi báo, đều là những thứ còn chưa kịp phá hủy đã bị Triệu Hoán Trận triệu hồi ra.

Những Triệu Hoán Trận đó năm xưa Đồng gia bày ra, căn bản là không cần đồ vật gì đặc thù, chỉ cần máu người Đồng gia nhỏ vào, Triệu Hoán Trận là có thể được kích hoạt.

Không biết là chờ ba gia tộc kia ép đến khẩn trương, hay là Hồng Quỷ bọn họ tra nghiêm, không ít Dưỡng Quỷ Sư Đồng gia đều ôm lòng chết cũng muốn kéo người chôn cùng mà khởi động Triệu Hoán Trận.

Mặc Hàn giúp giải quyết vài quỷ binh, dần phát giác không thích hợp.

Đêm nay, giải quyết rớt một con quỷ đầu dê, Mặc Hàn cầm con quỷ đầu dê kia chặt bỏ sừng dê nói: “Những quỷ binh này, không hoàn toàn là máu của Đồng gia triệu hoán.”

Tôi khó hiểu, Mặc Hàn nhìn chỗ Triệu Hoán Trận cách đó không xa còn chưa bị phá hư, nhíu mày: “Mộ Nhi, ta có thể phải về Minh Giới một chuyến.”

Nói thật, lần đầu tiên nghe thấy những lời này, trong lòng tôi là không muốn.

Tôi chỉ muốn Mặc Hàn bồi tôi, mỗi ngày đều bồi tôi.

Nhưng tôi cũng hiểu hắn nói như vậy tất nhiên có đạo lý của hắn, cũng không ngăn cản: “Vậy khi nào anh có thể trở về?”

Tôi không đi được Minh Giới, nếu hắn không trở lại, tôi đã có thể không thấy được hắn.

“Rất nhanh.” Hắn nói.

Không được trả lời chính xác, tôi có chút thất vọng nhỏ, hắn thấy thế, cúi đầu hôn tôi một chút: “Nhiều nhất một tháng, ta bảo đảm.”

“Vậy được rồi…” Tôi gật đầu: “Nếu anh không trở về đúng hạn, em sẽ ghi tạc anh ở trên sách nhỏ!”

“Được.” Hắn sủng nịch sờ đầu tôi; “Trong lúc ta không ở đây, ngoan một chút, đừng để cho mình có nguy hiểm. Tinh Bác Hiểu ở ngay dưới lầu nhà nàng, có chuyện gì đều có thể sai hắn đi làm.”

“Vâng.”

Chém một đạo kiếm thế về phía Triệu Hoán Trận kia, lập tức phá tan Triệu Hoán Trận.

Mặc Hàn thu kiếm lại, trở tay lấy ra tới một lệnh bài màu đen, bên trên viết ba chữ “Minh Vương Lệnh”.

“Đây là Minh Vương Lệnh, vạn nhất có việc cần tìm ta, phát ra Minh Vương Lệnh là được.” Mặc Hàn giao Minh Vương Lệnh dài một phần ba mét kia vào trong tay tôi, cúi đầu ghé vào bên tai dạy tôi cách dùng: “Đụng phải thứ không có mắt, cũng có thể lấy ra Minh Vương Lệnh cho thấy thân phận của nàng.”

Tôi gật đầu, biết hắn đây là không yên tâm tôi: “Anh yên tâm, em khẳng định ngoan ngoãn chờ anh trở về! Anh trở về tra chuyện quỷ binh cũng phải cẩn thận.”

“Ừ.” Mặc Hàn hôn tôi, lưu luyến lui vào lốc xoáy phía sau thông vào Minh Giới, biến mất ở trong bóng tối.

Tôi ngây ngốc nhìn nơi không lối xuống kia, trái tim bò lên một cổ khổ sở nhàn nhạt.

Nếu tôi có thể sống ở Minh Giới thì tốt rồi, vậy có thể bồi Mặc Hàn đi Minh Giới.

Mấy ngày sau, quỷ binh thật là thiếu không ít, nhưng cũng không đại biểu không có. Thành phố Trạch Vân bên kia có đại bản doanh của Thanh Hư Quan, hơn nữa Đồng gia ở bên kia không có căn cơ gì, tình huống quỷ binh xuất hiện còn tốt.

Lục Thành bên này thảm đạm nhiều, đầu tiên Lục Thành không có đạo quan đại hình gì, tiếp theo, đại bản doanh của Đồng gia ở Lục Thành, Triệu Hoán Trận ở Lục Thành cũng là nhiều nhất.

Tuy phía chính phủ đã phong tỏa tin tức, nhưng hiện tại thông tin khoa học kỹ thuật phát đạt, vẫn là có tin tức bị truyền ra, quỷ binh xuất hiện vẫn là khiến cho khủng hoảng không nhỏ.

Rơi vào đường cùng, vì mau chóng giải quyết quỷ binh bên Lục Thành này, đạo môn tổ chức một buổi hợp lực bao vây tiễu trừ, mỗi nhà đều phái ra một đám đệ tử.

Bản thân Ngọc Hư Tử không tới, ông ấy còn muốn ở thành phố Trạch Vân canh giữ, thu thập quỷ binh xuất hiện ở thành phố Trạch Vân. Bởi vậy, Thanh Hư Quan phái đệ tử tới Lục Thành, là Lam Cảnh Nhuận cầm dẫn mấy sư huynh đệ, hơn nữa Quân Chi vốn là ở Lục Thành.

Vốn dĩ hai ngày này tôi cũng không biết làm sao vẫn luôn mệt rã rời, người đạo gia ra tay tôi đã muốn trộm lười một chút, tưởng ở nhà ngủ nhiều một lát. Nhưng Quân Chi muốn đấu tranh anh dũng, tôi lo lắng cho an nguy của hắn, chỉ có thể đi theo.

Lúc đi nhà ga đón đám người Lam Cảnh Nhuận, Lam Cảnh Nhuận thấy chỉ có chị em chúng tôi, hỏi một câu: “Sao không thấy minh vương?”

“Hắn trở lại Minh Giới rồi, chuyện này, hắn nói phải đi về nhìn xem.” Tôi nói.

Lam Cảnh Nhuận gật đầu, lại không hỏi nhiều.

Quân Chi là tiểu sư đệ, làm ông chủ đón gió tẩy trần cho các sư huynh, đương nhiên cuối cùng vẫn là tôi trả tiền.

Môn phái đạo môn khác đã tới không ít người, buổi chiều ăn qua cơm trưa, Lam Cảnh Nhuận làm Đại sư huynh đi mở cuộc họp, vốn dĩ muốn đi cùng bọn họ thương thảo đối sách, nhưng mà, lại có một con quỷ binh bị trước một bước triệu hồi ra, đoàn người vội vã đuổi qua.

Đó là vùng ngoại ô ở Lục Thành, trên đường chúng tôi lái xe đuổi qua, tôi nhân tiện hỏi Lam Cảnh Nhuận một chút: “Con quỷ binh kia đi ra như thế nào?”

Bởi vì tôi nhớ rõ tôi và Tề Minh Vũ đã nói qua, với người Đồng gia không cần sử dụng thủ đoạn kích thích quá mức, phòng ngừa bọn họ lại triệu hoán quỷ binh.

Càng quan trọng là, gần như tất cả người Đồng gia đều bị Hồng Quỷ khống chế được, theo lý mà nói hẳn là không ai có thể đi lấy máu kích hoạt trận pháp.

Lam Cảnh Nhuận lắc đầu: “Không phải rất rõ ràng, theo đạo hữu bên kia nói, là có người vừa lúc đi ngang qua, phát hiện nơi đó có quỷ binh thì báo cảnh sát, Tổ Thứ Chín lập tức thông báo cho chúng tôi.”

Tổ Thứ Chín là một tổ nhỏ trong cục cảnh sát chuyên môn xử lý sự kiện thần quái, rất quen thuộc với Lam Cảnh Nhuận.

Bởi vì khoảng cách xa, lúc chúng tôi đuổi tới nơi đó, đã có người thương vong trước.

Đám người Lam Cảnh Nhuận lập tức tiến vào chiến cuộc, mới đánh với quỷ binh cao ba tầng lâu kia mấy chiêu, một lão đạo sĩ vừa bị thương đã hung hăng phỉ nhổ: “Người Thanh Hư Quan lại nhanh nhẹn linh hoạt! Sớm không tới muộn không tới! Cố tình tới lúc này!”

Ông ta là có ý tứ gì?

Tôi nhìn về phía quỷ đầu trâu kia còn tràn đầy tinh lực, lúc xa không đến đoạt công lao cuối cùng, sao lão đạo sĩ này lại nói như vậy?

May mà chính là tính tình của Lam Cảnh Nhuận tốt, cũng không cãi lại với lão đạo sĩ, vẫn gọn gàng ngăn nắp phân phó các sư đệ bày trận.

Lão đạo sĩ tự chửi có chút mất mặt đứng qua một bên, ánh mắt liếc qua tôi trở nên hung ác.

“Yêu nữ!” Ông ta hét to một tiếng, nâng kiếm muốn chém về phía tôi.

Tôi vội né tránh, nhìn nhánh cây bên cạnh bị kiếm thế sắc bén chặt đứt, lòng tôi có thừa giật mình: “Yêu em gái ông! Tôi là người sống!”

“Âm khí trên người nặng như vậy, sao có thể là người sống!” Lão đạo sĩ muốn chém xuống một kiếm, tôi vội hóa trường kiếm ra chặn.

Quân Chi ở một bên bày trận, vừa thấy bộ dáng này vội hét: “Chị của tôi là người sống! Dừng tay!”

Hồn phách của hắn cường đại, lúc này đứng ở vị trí mắt trận của trận pháp, hiện tại nếu rời đi nơi đó, các sư huynh bày trận với hắn tất nhiên sẽ bị trận pháp phản thương, khiến cho hắn vào thế khó xử.

Lam Cảnh Nhuận cũng chú ý tới tình huống nơi này của tôi, hét lớn với lão đạo sĩ: “Vô Vọng sư thúc! Tử Đồng thật sự là người sống! Đừng tổn thương nàng!”

“Đúng vậy! Nàng là chị của tôi! Không phải là người xấu! Cách xa nàng chút!” Quân Chi lại hét.

Lão đạo sĩ Vô Vọng khinh thường nhìn lại: “Thì ra Thanh Hư Quan lại cấu kết với âm linh! Trách không được tới muộn như vậy! Rõ ràng chính là cố ý kéo dài thời gian, gia tăng thương vong cho chúng ta! Thật ác độc!”

“Ông mới ác độc đấy!” Tôi nổi giận gầm lên một tiếng, kiếm của lão đạo sĩ kia lại muốn chém lại đây.

Mắt thấy sẽ chém ở trên người tôi, Tiểu Bạch tránh ở ba lô tôi rốt cuộc không nhịn được, nổi giận gầm lên một tiếng xông ra, một móng vuốt ấn lão đạo sĩ xuống đất.

“Tam Đầu Ác Khuyển!” Mọi người kinh hô, sắc mặt của lão đạo sĩ dưới móng vuốt của Tiểu Bạch càng trắng bệch.

Tiểu Bạch nhớ kỹ lão đạo sĩ này muốn tổn thương tôi, há mồm muốn cắn lão đạo sĩ, tôi vội cản lại: “Tiểu Bạch đừng giết ông ta!”

Tiểu Bạch nghiêng đầu một cái khó hiểu nhìn về phía tôi, tôi đón nó trở về: “Tao không có việc gì, mày trở về đi, đừng đả thương người.”

Nếu hiện tại là mặc kệ Tiểu Bạch giết người, tôi và Quân Chi sẽ bị đạo môn đâm thành cái sàng, nhân tiện còn có khả năng sẽ liên lụy đến Lam Cảnh Nhuận và Thanh Hư Quan.

“Ô…” Tiểu Bạch mê mang gào một tiếng, móng vuốt đánh bay lão đạo sĩ, thu nhỏ cơ thể, ngoan ngoãn chạy về bên người tôi.

Ba cái đầu của nó cọ vào bụng tôi, tôi sờ ba cái đầu, nó mới đưa đầu biến thành một cái, cảnh giới dựa gần thân thể của tôi, nhìn những đạo sĩ đó và con quỷ binh kia.

Vốn là muốn mang Tiểu Tiểu ra, nhưng gà nhỏ bắt nạt kẻ yếu sợ hãi quỷ binh, trốn ở trong nhà. Nhưng thật ra Tiểu Bạch nghe thế muốn đi ra ngoài, quấn lấy tôi một hai phải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện