Chiết Tẫn Xuân Phong

Chương 56: Người yêu cũ



Dịch: Mon

***

Vân Phỉ cả đêm ngủ không ngon, lúc này bên cạnh không có người nên ngủ rất say sưa, bị y trêu đùa cũng hoàn toàn không biết, chỉ ‘ưm’ một tiếng rất yếu ớt, cánh tay vung lên, xoay người ngủ tiếp.

Lần này nghiêng người, khe ngực như ẩn như hiện. Úy Đông Đình chịu đựng suốt một đêm, lúc này không thể nhịn tiếp nữa, lập tức cởi quần áo, ôm nàng vào lòng.

Vân Phỉ mơ màng cảm thấy phía dưới vừa nóng vừa trướng, còn tưởng rằng mình đang nằm mộng xuân. Nhưng cảm giác ấy càng ngày càng chân thật khiến nàng tỉnh táo lại và phát hiện phía sau có một cơ thể nóng hổi đang dán sát vào mình. Nàng lập tức hiểu ra mình đã bị đánh lén. Do còn đang buồn ngủ nên nàng gạt tay y ra định ngủ tiếp.

Úy Đông Đình nhịn một đêm, lúc này há có thể để nàng đi. Một tay y đè chặt eo nàng, một tay khác thì giữ ngực nàng, vây chặt nàng vào lòng mình.

Vân Phỉ đành phải để mặc cho y làm gì thì làm. Lần thứ hai nên động tác của y đã thành thạo hơn lần đầu nhiều, dùng sức cũng rất vừa phải, nơi ấy được bôi thuốc nên cũng không đau nữa mà theo động tác ra vào của y, sinh ra một cảm giác tê dại khoan khoái.

Những ngón tay thon dài đặt trên bầu ngực mềm mại, chậm rãi vuốt ve. Sự kích thích mạnh mẽ chưa từng có này khiến nàng sinh ra một cảm giác sợ hãi, giống như y dùng thêm chút sức thì nàng sẽ kêu lên thất thanh rồi ngất xỉu mất. Nàng cố gắng đè tay y lại, vừa khẩn trương, vừa kích thích, vừa cảm thấy thẹn thùng.

Tối qua Úy Đông Đình thương nàng lần đầu tiên hưởng mưa móc nên dùng chưa tới một nửa sức lực, động tác hết sức nhẹ nhàng và chậm rãi, sợ nàng bị thương nên cũng chấm dứt rất sớm. Nhưng sáng nay thì khác, dục vọng kìm nén một đêm giống như một con hổ dữ vừa được tháo củi sổ lồng, mạnh mẽ không sao kiểm soát được.

Lúc đầu Vân Phỉ cứ tưởng là sẽ giống như tối qua, y làm một lát thì sẽ tha cho mình. Ai ngờ nửa canh giờ trôi qua mà vẫn không thấy y dừng lại, cứ tung hoàng ngang dọc, thể lực tốt tới mức làm nàng phải kinh ngạc, cũng khiến nàng phải than thở.

Thể lực của nàng đương nhiên không thể sánh với người quanh năm luyện võ như Úy Đông Đình, chỉ một lát là phải giải giáp xin hàng, người nhũn ra trong lòng y, chỉ còn biết xin tha.

Cầu xin y tha cho thì cũng chỉ khiến y đổi tư thế khác mà thôi chứ không hề có ý dừng lại. Mãi đến khi trời sáng hẳn, trận hoan ái này mới được miễn cưỡng kết thúc. Đến cả giơ ngón tay lên nàng cũng không còn sức.

Úy Đông Đình chống người phía trên nàng, thỏa mãn nhìn những dấu đỏ dọc ngang trên vùng ngực tuyết trắng của nàng, cười đắc ý: “Tiểu nha đầu, sau này mà nàng dám không ngoan thì ta sẽ trừng phạt nàng như vậy.”

Lúc này nàng đâu còn dám ngang bướng, nỉ non như một con mèo con. “Vậy nếu ngoan thì sao?”

Y cười xấu xa: “Ngoan thì ta sẽ yêu thương nàng thế này.”

Vân Phỉ: “…..”

Nói tới nói lui, ngoan hay không thì đều bị y làm thế, vậy nàng thà không ngoan còn hơn. Nàng liếc y một cái: “Ta đói rồi, muốn ăn cơm.”

Úy Đông Đình cười không biết làm sao. Sao lần nào nàng cũng đòi ăn vào lúc này thế chứ. Y véo mông nàng một cái. “Ăn nhiều một chút, mập lên rồi thì mới dễ sinh con.”

Vân Phỉ lập tức đỏ mặt. Sinh con? Nàng chưa từng nghĩ nhiều như vậy. Có điều thành thân thì phải sinh con, đó là chuyện đương nhiên thôi.

Nàng nhất định phải bồi dưỡng cơ thể, sinh một đứa con trắng trẻo mập mạp như A Tông chứ không thể giống như Triệu Mân, gầy gò yếu tớt.

Úy Đông Đình vuốt tóc nàng, hỏi: “Tiểu nha đầu đang nghĩ gì thế?”

Làm sao Vân Phỉ có thể nói ra mình đang nghĩ chuyện sinh con, cho nên chỉ cúi đầu nhặt quần áo của mình. Úy Đông Đình nói: “Đừng vội, đợi ta sai người bưng nước tới, nàng tắm rửa cái đã.”

Vân Phỉ nhớ ra tối qua vừa sai bưng nước, sáng nay lại sai nữa, thế chẳng phải công khai… Nàng vùi mặt vào chăn, cảm thấy thật mất mặt.

Sau khi tắm rửa, thay quần áo mới xong, Thu Quế và Vãn Phong bước vào sắp xếp lại chăn giường.

Vân Phỉ cúi đầu, thật sự không dám nhìn mặt hai người họ, ước gì mình có thể đích thân giành làm việc này. May mà hai người ở trong cung hầu hạ tiên hoàng và Úy Lâm Lang nhiều năm, đã sớm quen với những chuyện này. Năm ấy, tiên hoàng có tiếng phong lưu, còn trẻ mà đã mất sức, phải dùng thuốc kích thích rồi chết trên giường của Trần quý phi. Đây là bí mật mà ai nấy trong triều đều biết.

Úy Đông Đình dẫn nàng qua nhà ăn để ăn sáng. Vân Phỉ bị giày vò hai lần nên đã rất đói, lúc ăn sáng cũng ngon hơn bình thường nhiều.

Úy Đông Đình ở bên cạnh mỉm cười tủm tỉm, cảm thấy rất có thành tựu.

Sau khi ăn xong, y lau miệng cho nàng rồi hỏi: “Còn muốn ngủ nữa không?”

Ăn xong rồi ngủ, giống con gì chứ?!!! Vân Phỉ lườm y một cái: “Triệu Sách đâu?”

Nhắc tới Triệu Sách, mặt Úy Đông Đình sa sầm lại, tay nhẹ nàng vuốt ve vết sẹo mờ mờ trên cổ nàng, nói: “Hắn làm nàng bị thương, chết ngàn lần cũng không hết tội.”

Vân Phỉ cả kinh. “Chàng giết hắn rồi sao?”

“Nhốt ở nhà sau, đợi nương tử đích thân xử lý.” Úy Đông Đình cười cười, nói nửa thật nửa giả: “Nàng định nuốt sống hay ăn chín?”

Vân Phỉ không nén được phải bật cười. Tối qua nói đùa là muốn ăn lỗ tai của Triệu Sách, vậy mà y vẫn nhớ trong lòng. Nàng thở dài một hơi, nói một câu làm Úy Đông Đình rất bất ngờ: “Ta định thả hắn ra.”

“Thả hắn ra?” Mắt Úy Đông Đình nhấp nháy, hỏi với vẻ không dám tin: “Nàng nên biết Tần Vương đã tự vẫn bỏ mình.”

“Ta biết, hơn nữa ta còn biết cha ta cưỡng đoạt muội muội của hắn, cho nên Triệu Sách coi cha ta là kẻ thù không đội trời chung.”

Úy Đông Đình chau mày: “Nàng thả Triệu Sách đi, không sợ hắn tìm cha nàng trả thù sao?”

“Ta thả hắn, chính là muốn để hắn đi trả thù.”

Úy Đông Đình càng thêm khó hiểu: “Tại sao?”

Vân Phỉ tự trào: “Trong mắt cha, ta và A Tông không là gì cả, chẳng qua chỉ là công cụ để lợi dụng mà thôi.” Ngừng một lát, nàng nói tiếp: “Chàng biết không, Anh Thừa Cương là con trai của cha ta.”

Úy Đông Đình cả kinh, đây đúng là chuyện khiến người ta bất ngờ. Lúc trước Anh Thừa Cương lấy A Tông làm đệm thịt để cứu tiểu hoàng đế Triệu Mân nên Úy Trác mới hết sức tin tưởng hắn. Vì hắn có võ công cao cường, một thanh lê hoa thương khiến người người kính nể cho nên còn định trọng dụng hắn, cố ý sai người đi điều tra thân thế của hắn. Kết cho cho thấy hắn mồ côi cha từ nhỏ, một mình mẹ vất vả nuôi hắn và muội muội khôn lớn.

Vì thế, Úy Trác chưa từng nghi ngờ hắn có quan hệ gì với Vân Định Quyền, nếu không thì sao hắn dám lấy tính mệnh con trai duy nhất của Vân Định Quyền ra để cứu giá. Không ngờ hắn lại là con trai của Vân Định Quyền. Lúc này Úy Đông Đình không thể không bội phục sự mưu mô tàn nhẫn của Vân Định Quyền. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, thế mà hắn có thể lợi dụng tính mạng của con mình để cài người vào bên cạnh hoàng thượng.

Y vuốt mái tóc nàng, nói: “A Phỉ, nàng gả cho ta thì là người của ta, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa.”

Vân Phỉ gật đầu: “Trong lòng ta vẫn lo lắng cho mẹ và A Tông. Trước đây, ta hy vọng cha có thể hoàn thành đại nghiệp, mẹ có thể khổ tận cam lai, tương lai A Tông cũng có thể kế thừa địa vị của ông ấy. Nhưng bây giờ xem ra ba mẹ con ta chỉ là những quân cờ của ông ấy, ông ấy mà hoàn thành nghiệp bá thì kết cục của mẹ và A Tông sẽ càng thảm hơn. Cho nên, ta phải thả Triệu Sách đi.”

Úy Đông Đình nói: “Được, ta đi thả hắn ra.”

“Để ta tự đi, ta còn có chuyện muốn nói với hắn.” Vân Phỉ dứng dậy, nắm lấy tay y. “Chàng dẫn ta đi.”

Úy Đông Đình dẫn nàng ra nhà sau, Tiếu Hùng Phi và mấy thuộc hạ đang ngồi nói chuyện phiếm trong vườn, thấy hai người thì vội hành lễ: “Tướng quân, phu nhân.”

Úy Đông Đình nói: “Mở cửa ra.”

“Dạ.” Tiếu Hùng Phi mở chiếc khóa đồng trên cánh cửa của căn phòng ở giữa ra.

Vân Phỉ biết chắc chắn Triệu Sách bị nhốt bên trong, nàng cười với Úy Đông Đình. “Chàng ở ngoài chờ ta.” Nói xong, nàng tiện tay rút thanh kiếm bên hông Tiếu Hùng Phi ra.

Úy Đông Đình thấy nàng cầm kiếm thì hơi lo lắng, y vội vàng kéo tay nàng lại. “A Phỉ, nàng định làm gì?”

Vân Phỉ nghịch ngợm nháy mắt: “Chàng đừng lo, ta tự biết chừng mực.”

Úy Đông Đình không yên tâm, bước theo nàng lên thềm nhà, đứng ngoài cửa sổ.

Vân Phỉ cầm kiếm đi vào.

Triệu Sách bị trói vào cái ghế trong phòng, gương mặt anh tuấn hơi tiều tụy. Nhìn dáng vẻ thê thảm của hắn lúc này, Vân Phỉ nhớ tới suýt nữa thì mình bị hắn xâm phạm, suốt dọc đường bị hắn tra tấn thì vừa cảm thấy được hả giận, vừa cảm thấy hơi đáng thương.

Triệu Sách ngước mắt lên, thấy nàng thì mắt sáng lên, sau đó cười tươi, dường như hoàn toàn không thấy thanh kiếm trên tay nàng.

Vân Phỉ chậm rãi bước tới, giờ phút này nàng đã hiểu được thế nào là cảm giác thắng làm vua thua làm giặc, thảo nào mà người người đều liều mạng để tranh quyền đoạt vị. Bởi vì một khi thất bại sẽ trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho người chặt chém. Lúc này nếu Triệu Sách hoảng sợ, mở miệng xin tha với nàng thì chắc chắn nàng sẽ thả hắn ngay. Nhưng bộ dáng thấy chết không sờn, ung dung tự tại này của hắn càng khiến nàng muốn trêu đùa hắn.

Nàng cầm thành kiếm trong tay, bước tới gần hắn, ung dung nói “Triệu Sách, ngươi nói xem ta sẽ một kiếm giết ngươi hay sẽ từ từ tra tấn ngươi?”

Triệu Sách nở nụ cười. “Cô sẽ không nỡ giết ta ngay đâu.”

“Phải, mấy ngày qua ngươi tra tấn ta thế nào thì ta sẽ trả lại toàn bộ, khiến ngươi nếm thử mùi vị chết không bằng sống.” Vân Phỉ giả vờ đặt kiếm lên cổ tay hắn, dữ dằn nói: “Đầu tiên ta phải cắt gân tay của ngươi.”

Vân Phỉ nghiến răng nghiến lợi, hung hăng định cắt xuống cổ tay hắn.

Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm, không cầu xin, cũng không tránh né. Lúc thanh kiếm vừa chạm vào cổ tay hắn, Vân Phỉ đột nhiên dừng lại và cười thật tươi. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, cười tủm tỉm: “Có phải sợ lắm không?”

Triệu Sách lẳng lặng không lên tiếng, vẫn nhìn nàng không chớp mắt.

Vân Phỉ tinh ranh chớp mắt, quơ qua quơ lại thanh kiếm trước mặt hắn, mỉm cười nói: “Phải rồi, tên đỏm dáng như ngươi, thứ quý giá nhất chính là gương mặt này. Cắt tay cắt chân thì có gì vui, chi bằng cắt vài đường lên mặt ngươi vậy. Sau này ngươi sẽ không còn là một công tử tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã nữa.” Nàng giả vờ khoa tay múa chân trên mặt hắn: “Viết một chữ tỉnh[1] trên mặt ngươi, hay là viết hai chữ kẻ xấu lên trên trán ngươi nhỉ?”

Mặt Triệu Sách lập tức biến sắc, chuyện này quả thật còn đáng sợ hơn cả cắt tay cắt chân. Tiểu nha đầu này trước giờ tinh ranh ma mãnh, bị hắn tra tấn mấy ngày nên giờ muốn báo thù cũng là bình thường.

Vân Phỉ thấy y sợ đến biến sắc thì không nhịn được, chống tay lên eo cười ha hả, trong lòng thật là khoái trá.

Úy Đông Đình ở ngoài nghe thế thì cũng rất tức cười, tiểu nha đầu này đúng lả ranh ma.

Triệu Sách vừa tức giận vừa bực bội, hắn trợn mắt nhìn nàng. “Ngươi hãy giết ta đi.”

“Chẳng phải ngươi nói phải từ từ tra tấn mới thú vị sao?” Vân Phỉ thôi không cười nữa, xách kiếm định cắt đứt dây thừng trên người Triệu Sách.

Triệu Sách ngẩng đầu lên, nhìn nàng với vẻ khó tin: “Cô định thả ta đi?”

Vân Phỉ gật đầu: “Phải.”

Triệu Sách nhìn nàng cắt dây thừng, lúc ấy mới tin là thật. Hắn nhìn nàng chằm chằm “Tại sao cô lại thả ta đi?”

Vân Phỉ cười rộng lượng: “Triệu Sách, thắng làm vua thua làm giặc, đối mặt với kẻ thù giết cha đoạt muội, ngươi muốn báo thù cũng là lẽ thường tình. Cho nên những việc ngươi làm với ta, ta không hề để trong lòng. Ngược lại còn phải cảm ơn ngươi đã đưa ta về với phu quân của mình.”

Nói đến hai chữ phu quân, môi nàng bất giác nở nụ cười thật ngọt ngào, mắt thì sáng lên, tỏa hào quang lấp lánh. Dung nhan xinh đẹp, thanh thoát như một đóa tuyết liên mọc nên đỉnh núi cao.

Dây thừng trên người rơi xuống đất, Triệu Sách khó mà hình dung cảm nhận của mình lúc này, cổ họng hơi khàn khàn, hắn trầm giọng nói: “Nếu có cơ hội, ta sẽ không tha cho Vân Định Quyền, cô đừng hối hận.”

Vân Phỉ cười khẽ: “Ta chỉ hối hận vì sao không sớm nhìn rõ bộ mặt của ông ấy, hối hận vì trong lòng luôn niệm tình cảm cha con, kết quả suýt nữa hại chết A Tông, cũng hại chính mình. Cả đời mẹ ta bị ông ấy lợi dụng, lừa gạt, cuối cùng lại rơi vào kết cục lót đường cho người đi. Ta nghĩ ta phải đòi lại chút công bằng cho mẹ và đệ đệ.”

Triệu Sách nhíu mày: “Cô muốn mượn tay ta để giết hắn?”

Vân Phỉ lắc đầu: “Không, ông ấy là cha ta, ta không muốn ông ấy phải chết. Huống chi ngươi cũng không giết được ông ấy. Bên cạnh ông ấy có rất nhiều thị vệ, ngươi một thân một mình, không phải là đối thủ của ông ấy. Nếu ta đoán không lầm thì Ngô Vương sẽ nhanh chóng dẫn binh đến thảo phạt. Tuy cha người và ông ta luôn bất hòa nhưng bây giờ cha ngươi đã không còn, có lẽ Ngô Vương cũng đã buông xuống những thù hận ngày xưa, dù gì ông ta cũng là hoàng thúc của ngươi, chi bằng ngươi hãy đi đầu nhập vào ông ta. Ta hy vọng ngươi có thể cứu được quận chúa ra, huynh muội đoàn tụ, khiến cha ta phải nếm thử mùi vị bị người thân yêu nhất vứt bỏ là thế nào.”

Nàng lấy vài tờ ngân phiếu trong ống tay áo ra đưa cho Triệu Sách: “Trong thời loạn lạc, muốn chiêu mộ những người đi theo là rất dễ dàng. Số tiền này tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để ngươi tìm được người giúp đỡ, cứu quận chúa ra.”

Triệu Sách nhìn số ngân phiếu trong tay nàng, im lặng một lúc không nói gì. Đây là lần thứ hai nàng đưa tiền tài cho hắn, nhưng cũng là lần đầu tiên hắn nhận tiền tài từ một cô gái, hơn nữa còn là người mà hắn từng muốn hành hạ, muốn làm nhục, là con gái của kẻ thù.

Vân Phỉ đặt ngân phiếu xuống, quay người định đi. Đột nhiên, Triệu Sách ở phía sau lên tiếng: “Không biết cô có biết chuyện này không?”

“Chuyện gì?”

“Hiểu Phù và Úy Đông Đình từng có hôn ước.”

Vân Phỉ giật mình, quay đầu lại.

Triệu Sách nhìn nàng không chớp mắt, đôi mắt hoa đào quyến rũ sáng đến kinh người. Hắn không giống như đang nói đùa, mà chuyện này cũng không thể đem ra để nói đùa. Thậm chí không cần hỏi Úy Đông Đình thì Vân Phỉ cũng đã tin lời Triệu Sách. Thảo nào mà Triệu Hiểu Phù quan tâm đến hôn sự của nàng và Úy Đông Đình như thế, còn cả vẻ thù địch rất lỳ lạ ấy, thì ra là vì nàng không chỉ là con gái của kẻ thù mà còn là tình địch đoạt phu quân.

Chẳng trách Úy Đông Đình đã hai mươi hai mà vẫn chưa thành thân, thì ra là có hôn ước với Triệu Hiểu Phù. Sau này Tần Vương phản bội triều đình, cho nên hôn sự này mới bị bỏ mặc, Úy Trác liền bảo y đến Kinh Châu cầu thân.

Nàng ngẩn ngơ nhìn Triệu Sách, tim đau nhói như bị ai đó bóp chặt.

Úy Đông Đình đứng ngoài cửa sổ, nghe thế thì vội vàng bước vào, kéo Vân Phỉ đang đứng ngẩn ngơ ra phía sau lưng mình.

Triệu Sách thản nhiên cười: “Quả nhiên có người mới thì quên mất người yêu cũ, đáng thương cho Hiểu Phù, đến nay nó vẫn còn thương nhớ ngươi đó.”




[1] Chữ tỉnh: tức là hai vạch ngang hai vạch đứng như thế này井

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện