Chương 7: C7: Vinh quang tối cao
Lúc này, Hạ Thiên nhìn chúng lão binh với ánh mắt sáng ngời, nằm chặt hai tay, diễn đạt bãng lời mà các chiến sĩ có thế hiếu được, ý là: "Lão binh... vĩnh viễn không chết, chỉ bị thương suy yếu!"
Äm! Tâm hồn của chúng lão binh đều dậy sóng. Họ giống như những con sư tử oai hùng thức dậy sau
giấc ngủ, hai mắt trừng trừng, sát khí trong mắt trào dâng, nhìn thẳng vào Hạ Thiên... cứ như đang nhìn tri kỷ của mình,
Mắt bọn họ đỏ hoe
Chết tiệt... Tại sao Hoang Thân Vương lại nói những lời như vậy chạm vào lòng kiêu hãnh của bọn họ?
Chết tiệt... Sao nghe lời này mà thoải mái thế nhỉ? Ừm, còn có mấy phần cảm động.
Chết tiệt... Tại sao muốn khóc chứ?.
Người ta hay nói nước mắt đàn ông không dễ rơi mà! "Ha ha ha..."
Chúng lão binh đồng loạt ngửa mặt lên trời cười to. Trong tiếng cười có lý tưởng hào hùng!
Trong tiếng cười có niềm tự hào vô tận!
Trong tiếng cười có nỗi đau thương bất lực!
Cười, vì thân vương cao quý hiếu lão binh!
Những cảm xúc phức tạp của các lão binh lúc này đã hoàn toàn được giải tỏa!
Cười!
Cười
Những giọt nước mắt long lanh trên khoé mắt các thương binh... cười đến rơi lệt
Rơi lệ trong lặng lẽ, không tiếng động. Lệ chảy vào miệng, mặn chát. Bọn họ đã chiến đấu cả đời vì đế quốc này, tiêu diệt vô số
kẻ thù và bị thương trở về, khiến người Thiên Lang biết răng nước Đại Hạ cũng có ky binh thực sự.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ trở về, công lao của bọn họ đã bị đám con em thế gia trong quân đội cướp đi đánh bóng danh tiếng
Bọn họ bị ném vào trại thương binh, không ai quan tâm đ ến sống chết của bọn họ. Lại càng không có ai quan tâm đ ến vết thương của bọn họ.
Trái tim nóng bỏng và nhiệt huyết phục vụ đất nước của họ dần trở nên nguội lạnh.
Không chỉ cơ thể bị thương mà trái tim cũng tổn thương! Dần dần, trong lòng sinh ra oán hận,
Bọn họ biết mình có thể đã bị bỏ rơi.
Sau đó, họ mạnh dạn bỏ đi hai chữ “có thế”.
Chắc chản bọn họ đã bị bỏ rơi, trái tim lạnh thấu.
Nhưng bây giờ, có người nói hiểu bọn họ, muốn dùng bọn họ.
Chó chết! Hóa ra bọn họ chưa bao giờ bị lãng quên.
Người này là ai vậy? Là Hoang Châu Vương. Là con trai của hoàng đế. Là người cao quý nhất ở nước Đại Hạ.
Từ giờ trở đi, nếu có ai dám nói Hoang Thân Vương là phế vật... Bọn họ sẽ gi ết chết kẻ đó,
Thời khắc này, chúng lão binh nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, đột nhiên ầm ầm quỳ xuống, lau nước mắt trên khóe mắt, gầm lên: "Lão binh tham kiến Vương gia!" Âm thanh bay vút lên trời, vang vọng kháp đất trời.
Trên cổng thành, một đám lão binh yên lặng quỳ một gối, trong mắt hiện lên nước mắt. Nếu không phải quân quy nghiêm ngặt, bọn họ nhất định sẽ quỳ xuống bái lạy.
Thủ tướng cửa thành đỏ hoe hai mắt, đè nén trái tim đang đập thình thịch: “Các ngươi đứng lên đi! Để đồng bào. dưới thành quỷ lạy thay chúng ta, bày tỏ sự kính trọng đối với những lão binh này thay chúng ta. Các ngươi như vậy... Nếu bị người của Thái tử thấy... thì không tốt đâu!"
Các lão binh im lặng đứng dậy, nhìn Hạ Thiên thật sâu. ghi nhớ hình bóng đó trong lòng,
Trong xe ngựa, đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan sáng ngời, cái miệng nhỏ nhản lấm bấm: "Hay cho một câu... Lão binh vĩnh viễn không chết. Hay cho một câu... chỉ bị thương suy yếu. Tiểu Qua, ngươi nghĩ thế nào?"
Giáp ngực cao chót vót của Tư Mã Qua khẽ run lên, cho. thấy nội tâm bất an: “Một câu tri kỷ có thể thu được trái tim của trăm chiến sĩ. Hoang Thân Vương là cao thủ có thể nhìn thấu lòng người! Nếu như hắn có thể nhập chủ Đại Hoang Châu, nói không chừng thực sự sẽ là rồng vào biển lớn, hổ về sơn lâm, có thể làm nên nghiệp lớn! Tiểu thư, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi lại theo hẳn đến Đại Hoang Châu rồi!"
Tư Mã Lan tò mò nhìn chăm chãm bóng lưng Hạ Thiên: *Ta chỉ muốn biết hẳn có thế đi bao xa! Tiếu Qua, bảo vệ hẳn
thật tốt như bảo vệ ta vậy!"
Lông mi dài của Tư Mã Qua khẽ run lên, xác nhận lần nữa: "Tiểu thư, ngươi..."
"Đúng vậy!" "Hiểu rồi!"
Giữa sân, Hạ Thiên cũng xúc động nói: “Mặt đất lạnh lẽo, chúng tướng sĩ mau đứng dậy đi!”
“Vâng”
Chúng lão binh đứng dậy, sống lưng thắng hơn trước, ánh mắt rất có thần.
Bấy giờ Hạ Thiên mới tiếp tục nói: “Vết thương trên người các ngươi chính là huân chương của các ngươi. Ta xem thương thế của các ngươi chỉ muốn biết... Khi đối mặt với kẻ. địch, các ngươi có bỏ chạy không?"
"Không!"
Ánh mắt chúng lão binh kiên định, gầm lên: "Không! Không! Không!"
Hạ Thiên giơ tay, mọi người đều im lặng.
"Hơn nữa, ta cũng muốn xem địch nhân đả thương các ngươi sâu đến mức nào! Trong hai mươi năm qua, đế qui Thiên Lang luôn chà đạp lên quốc thổ của chúng ta, đồng bào của chúng ta, bắt dân chúng ta về thảo nguyên làm nô lệ, khiến máu chảy thành sông nơi biên cảnh, khiến mọi người sống không được bình an, chết không được yên thân, Vốn dĩ các ngươi có thế tận hưởng thái bình thịnh thế ở nhà, có vợ, có con, có cuộc sống yên vui. Vốn dĩ các ngươi có thế không lựa chọn theo quân. Tuy nhiên, vì đế quốc này, vì đế. quốc này, các ngươi vẫn kiên quyết cầm đao, đi từ Đế Đô đến biên cảnh, chiến đấu chống lại quân Thiên Lang hung ác! Ai có thể nói cho ta biết các ngươi vì điều gì không? Là vì mức. lương khi làm lính ư?"
Không có ai trả lời.
Trong mắt tất cả lão binh đều tràn ngập ánh sáng hồi ức... Máu trong ngực bọn họ càng ngày càng nóng, giống như có thứ gì đó sắp dâng trào.
Hạ Thiên nói xong càng thêm cảm khái nói: “Các ngươi không nói, nhưng ta biết! Các ngươi là vì bảo vệ quốc gia này khỏi bị đại quân Thiên Lang chà đạp! Các ngươi là vì để huynh đệ tỷ muội không bị người Thiên Lang bắt nạt. Đó là bởi vì. máu của các ngươi chưa lạnh!"
Chúng lão binh sôi sục, cùng hét lên: "Đúng! Đúng! Đúng!"
"Máu chưa lạnh!"
Hạ Thiên cũng đỏ mắt: "Đồng thời, các ngươi đều hiểu được một đạo lý. Muốn sống bình yên hạnh phúc, người Đại Hạ nhất định phải đánh người Thiên Lang! Phải đánh bại người Thiên Lang mới được! Vì vậy, giơ chiến đao bảo vệ quốc. gia, anh dũng giết giặc trên chiến trường, may mãn thoát chết, bị thương trở về! Mặc dù các ngươi đều là chiến sĩ bình thường, nhìn như chỉ cống hiến chiến lực không đáng kế! Tuy. nhiên, chính các ngươi khiến người Thiên Lang biết... nam nhỉ Đại Hạ chúng ta dám lên ngựa, nam nhỉ Đại Hạ chúng ta không sợ chết, vì đế cho bọn họ biết nước Đại Hạ ta cường đại không gì sánh được, không thế bắt nạt!"
Chúng lão binh nhiệt huyết sôi trào, nước mắt lưng tròng "Đúng! Đúng! Đúng!"
Nhiệt huyết trong lòng Hạ Thiên cũng sôi trào: “Ta biết các ngươi bị thương vì nước, nhưng lại không nhận được phần thưởng xứng đáng. Nhưng các ngươi đã đổ máu cho mảnh đất này... Mảnh đất này sẽ ghỉ nhớ các ngươi. Các ngươi đã bảo vệ tộc nhân Đại Hạ, các tộc nhân sẽ biết ơn các ngươi! Những gì các ngươi đã làm... là vinh quang tối caol"
"Vinh quang tối cao!"
Giọng nói của Hạ Thiên rất vang và mạnh mẽ, sự hào hùng dâng trào, vang vọng đất trời
"Ầm ầm ầm..." Trái tim của các lão binh vỡ òa rồi!
Tất cả những bất bình, không cam lòng và oán giận trong lòng đều tiêu tan thành mây khói theo những lời này!
Chết tiệt,
Vương gia nói đúng!
Máu của bọn họ không đổ ra vô ích!
Vết thương của bọn họ không phải vô ích!
Vùng trời đất này sẽ ghỉ nhớ sự dũng cảm của họ.
Bọn họ có vinh quang tối cao!
Các thương binh nhìn châm chãm Hạ Thiên với đôi mắt đỏ hoe, lại quỳ xuống và đồng thanh hét lên: "Nguyện quên mình phục vụ vì Hoang Châu Vương điện hạ!"
Lô Thụ và Cao Phi cũng quỳ xuống: "Nguyện quên mình phục vụ vì Hoang Châu Vương điện hạt”
Kẻ sĩ chết vì trí kỷ!
Mạnh Tử nói: Quân coi thần như tay chân, thần coi quân như tâm can.
Chiến sĩ từng trải qua sống chết có thể phân biệt được thiện ác trong lòng người, tình cảm thật giả.
Hiện tại bọn họ nguyện ý đi theo Hạ Thiên.
Trên thành lâu.
“Vinh quang tối cao...”
Thủ tướng cổng thành nắm chặt tay, chòm râu khế run: “Từ nay trở đi, ai dám nói Hoang Châu Vương là Hoàng tử phế. vật.. đánh hắn!”
"Đúng!"
Chúng lão binh đều lau nước mắt: “Chiếu tướng yên tâm, chúng ta ra tay dứt khoát, nhất định sẽ đánh kẻ vu khống đến mức ngay cả mẹ hẳn cũng không thể nhận ra hẳn! Những kẻ này đi theo Hoang Châu Vương coi như đúng người rồi!"
Thủ tướng cổng thành gật đầu, nói đầy ẩn ý: "Hoang Châu Vương, minh chủ chỉ tướng!"
Trong xe ngựa, Tư Mã Lan cần chặt đôi môi đỏ mọn: "Hay cho câu vinh quang tối cao! Bọn họ đều là người tốt
Tư Mã Qua nhìn những lão binh đang quỳ trên mặt đi “Tiếu thư, nếu như ta là những lão binh kia cũng nguyện ý quên mình phục vụ vì hẳn. Ngươi nói xem trên người hẳn có khí phách anh hùng hay là khí phách kiêu hùng?”
Tư Mã Lan trầm ngâm một lát, läc đầu: "Hiện tại vẫn chưa hiểu được!"
Tư Mã Qua lần đầu tiên mỉm cười, nụ cười như tuyết liên hoa nở rộ, nói đùa: "Tiếu thư, ngươi hy vọng hẳn là anh hùng phải không?"
Tư Mã Lan nở nụ cười như có như không, liếc mắt trừng nàng ta: "Nói năng kiểu gì thế?"
Tư Mã Qua che miệng cười khúc khích: "Bởi vì anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha! Tiểu thư là mỹ nhân, cho nên bên cạnh luôn phải có anh hùng làm bạn, phải không?”
Ánh sáng trí tuệ lóe lên trong đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan: “Thời gian sẽ thấy rõ bộ mặt thật của hẳn! Thật ra, ta cũng hy
vọng hẳn là kiêu hùng!"
Vẻ mặt Tư Mã Qua khó hiểu: "Tiểu thư, kiêu hùng đều bạc tình! Kiêu hùng không tốt!"
Tư Mã Lan lắc đầu, cười nhạt: "Không, anh hùng quá đa tình, cho nên khó thở, nhược điểm quá rõ ràng! Muốn làm chuyện lớn thì phải vô tình!”
Vẻ mặt Tư Mã Qua nghiêm trọng: "Hiểu rồi!"
Nhưng liệu một người vô tình có thực sự đáng cho những chiến sĩ này đi theo ư?
Đáng cho tiểu thư yêu sao? Đang lúc Tư Mã Qua đang suy nghĩ lung tung thì... "Shhh...
Từng chiếc xe ngựa từ cổng thành chạy ra, quy mô khổng lồ...
Bình luận truyện