Độc Sủng Ái Phi
Chương 48: Phiên ngoại
Phiên ngoại 1
Tuệ Tâm cảm thấy Hứa Hằng quả thực không hổ là Hoàng đế. Hắn không chỉ tài giỏi trong việc điều hành triều chính, mà ngay cả việc giường chiếu cũng vô cùng nỗ lực. Gần như đêm nào hắn cũng nảy sinh ham muốn với nàng, khiến nàng tự hỏi hắn lấy đâu ra lắm tinh lực như vậy? Dù cho hắn không mệt thì nàng cũng cảm thấy mệt muốn chết. Về lâu về dài, nói không chừng hắn sẽ sớm quy tiên vì lao lực quá độ.
Tuy nhiên, Hứa Hằng cũng là một bậc quân vương hết lòng vì dân vì nước. Có những đêm, hắn thức trắng để phê duyệt tấu chương, cùng các đại thần bàn bạc việc nước. Cả một năm, hắn gần như không có ngày nghỉ, nhiều lúc khiến nàng thấy rất xót xa.
Có một lần, nàng thấy hắn phê duyệt tấu chương vô cùng vất vả, suốt mấy canh giờ cũng không nghỉ tay, liền xuống ngự thiện phòng, muốn nấu đồ ăn tẩm bổ cho hắn. Y Vân đứng bên cạnh nàng, lãnh đạm nói rằng.
"Nô tì thấy nương nương nên nấu những món bổ thận tráng dương cho Hoàng thượng thì hơn."
Nàng "..."
Phiên ngoại 2
Từ sau khi xác định tình cảm yêu đương với Hứa Hằng. Thỉnh thoảng Tuệ Tâm cũng sẽ có lúc rất "vô lại". Có lần khi Hứa Hằng phê duyệt tấu chương, nàng đứng bên cạnh, thay Tiểu Mạnh Tử giúp hắn mài mực. Đang mài, nàng đột nhiên hơi cúi đầu xuống, kề sát mặt hắn, dùng giọng điệu đại gia nói với hắn.
"Nào, hôn thần thiếp một cái."
Hứa Hằng mỉm cười buông bút, một tay đặt ra sau gáy của nàng, in lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn.
Tuệ Tâm được hôn xong, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, vui vẻ mài mực tiếp.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay to túm lấy tay nàng, sau đó nàng bị kéo gọn vào một vòng ôm nóng bỏng quen thuộc. Hứa Hằng cúi đầu, tham lam hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng nói khàn khàn, hơi thở gấp gáp, mờ ám nói. "Chỉ hôn thôi, không đủ."
Hừm, thế mới nói, nếu xét về độ vô lại, nàng hoàn toàn không sánh bằng "người nào đó".
_____
"Vậy là cuối cùng sau ngần ấy năm thì Độc sủng ái phi cũng đã đến hồi kết thúc. Chắc hẳn sau khi đọc chương này nhiều bạn sẽ cảm thấy bực mình vì tình trạng "đầu voi đuôi chuột" này. Thật sự mình rất xin lỗi mọi người vì việc này. Khi mới bắt đầu viết Độc sủng ái phi, dự định trong đầu mình là truyện sẽ dài hơn bây giờ và có nhiều tình tiết hơn, nhưng vì sau khi bắt đầu đi làm và nhất là gần đây mình đang chuẩn bị kết hôn nên quỹ thời gian bị eo hẹp đi nhiều, khiến mình không có nhiều thời gian để viết lách nữa. Hơn nữa, việc để truyện "đóng băng" quá lâu cũng dẫn đến việc khả năng viết của mình bị mai một đi. Một lần nữa, thật sự xin lỗi mọi người vì một cái kết sơ sài như thế này, đồng thời mình cũng xin cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng Độc sủng ái phi suốt những năm tháng vừa qua. Vô cùng cám ơn và trân trọng tấm lòng yêu mến của mọi người. Hiện tại kế hoạch trước mắt của mình là truyện võng du, nhưng có lẽ là phải rất lâu sau mới có thể ra mắt được. Hy vọng, đến lúc đó chúng ta có thể gặp lại nhau qua những con chữ của mình một lần nữa. Cảm ơn mọi người."
Tuệ Tâm cảm thấy Hứa Hằng quả thực không hổ là Hoàng đế. Hắn không chỉ tài giỏi trong việc điều hành triều chính, mà ngay cả việc giường chiếu cũng vô cùng nỗ lực. Gần như đêm nào hắn cũng nảy sinh ham muốn với nàng, khiến nàng tự hỏi hắn lấy đâu ra lắm tinh lực như vậy? Dù cho hắn không mệt thì nàng cũng cảm thấy mệt muốn chết. Về lâu về dài, nói không chừng hắn sẽ sớm quy tiên vì lao lực quá độ.
Tuy nhiên, Hứa Hằng cũng là một bậc quân vương hết lòng vì dân vì nước. Có những đêm, hắn thức trắng để phê duyệt tấu chương, cùng các đại thần bàn bạc việc nước. Cả một năm, hắn gần như không có ngày nghỉ, nhiều lúc khiến nàng thấy rất xót xa.
Có một lần, nàng thấy hắn phê duyệt tấu chương vô cùng vất vả, suốt mấy canh giờ cũng không nghỉ tay, liền xuống ngự thiện phòng, muốn nấu đồ ăn tẩm bổ cho hắn. Y Vân đứng bên cạnh nàng, lãnh đạm nói rằng.
"Nô tì thấy nương nương nên nấu những món bổ thận tráng dương cho Hoàng thượng thì hơn."
Nàng "..."
Phiên ngoại 2
Từ sau khi xác định tình cảm yêu đương với Hứa Hằng. Thỉnh thoảng Tuệ Tâm cũng sẽ có lúc rất "vô lại". Có lần khi Hứa Hằng phê duyệt tấu chương, nàng đứng bên cạnh, thay Tiểu Mạnh Tử giúp hắn mài mực. Đang mài, nàng đột nhiên hơi cúi đầu xuống, kề sát mặt hắn, dùng giọng điệu đại gia nói với hắn.
"Nào, hôn thần thiếp một cái."
Hứa Hằng mỉm cười buông bút, một tay đặt ra sau gáy của nàng, in lên môi nàng một nụ hôn nồng nàn.
Tuệ Tâm được hôn xong, tâm trạng vô cùng thỏa mãn, vui vẻ mài mực tiếp.
Nhưng đột nhiên, một bàn tay to túm lấy tay nàng, sau đó nàng bị kéo gọn vào một vòng ôm nóng bỏng quen thuộc. Hứa Hằng cúi đầu, tham lam hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của nàng, giọng nói khàn khàn, hơi thở gấp gáp, mờ ám nói. "Chỉ hôn thôi, không đủ."
Hừm, thế mới nói, nếu xét về độ vô lại, nàng hoàn toàn không sánh bằng "người nào đó".
_____
"Vậy là cuối cùng sau ngần ấy năm thì Độc sủng ái phi cũng đã đến hồi kết thúc. Chắc hẳn sau khi đọc chương này nhiều bạn sẽ cảm thấy bực mình vì tình trạng "đầu voi đuôi chuột" này. Thật sự mình rất xin lỗi mọi người vì việc này. Khi mới bắt đầu viết Độc sủng ái phi, dự định trong đầu mình là truyện sẽ dài hơn bây giờ và có nhiều tình tiết hơn, nhưng vì sau khi bắt đầu đi làm và nhất là gần đây mình đang chuẩn bị kết hôn nên quỹ thời gian bị eo hẹp đi nhiều, khiến mình không có nhiều thời gian để viết lách nữa. Hơn nữa, việc để truyện "đóng băng" quá lâu cũng dẫn đến việc khả năng viết của mình bị mai một đi. Một lần nữa, thật sự xin lỗi mọi người vì một cái kết sơ sài như thế này, đồng thời mình cũng xin cảm ơn mọi người vì đã đồng hành cùng Độc sủng ái phi suốt những năm tháng vừa qua. Vô cùng cám ơn và trân trọng tấm lòng yêu mến của mọi người. Hiện tại kế hoạch trước mắt của mình là truyện võng du, nhưng có lẽ là phải rất lâu sau mới có thể ra mắt được. Hy vọng, đến lúc đó chúng ta có thể gặp lại nhau qua những con chữ của mình một lần nữa. Cảm ơn mọi người."
Bình luận truyện