Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 15: Công ty



Nơi mà Diệp Mạc đưa hắn đến chính là một toà nhà lớn. Tới nơi, Diệp Mạc không đi lối lớn mà vào một cái thang máy riêng. Thang máy này có mật mã, dẫn thẳng lên tầng cao nhất.
Sở Hạ im lặng đi theo anh, âm thầm cảm thán trong lòng. Đúng là ông chủ lớn có khác, cái phòng làm việc này chắc cũng phải gấp mấy lần căn phòng của hắn. Một người làm trong cái phòng rộng rãi thế này không thấy trống vắng sao?
"Cậu ngồi chỗ đó." Một cô gái trông khá thành thục bước vào, sau đó đưa tay chỉ chỗ cho Sở Hạ.
Hắn gật đầu rồi đi theo phương hướng mà cô vừa chỉ. Chỗ đó có một chiếc ghế xoay cùng cái bàn nhỏ, ngẩng đầu lên là có thể thấy Diệp Mạc làm việc. Cô gái kia sau khi nói xong cũng không nán lại nữa mà cúi đầu đi ra ngoài.
Không rõ mục đích của Diệp Mạc khi kéo hắn đến đây để làm gì, Sở Hạ nhàn rỗi quan sát bài trí căn phòng. Cách trang trí đơn giản, trên đầu hắn là một cái giá sách nhỏ, vì là cửa kính nên đứng từ trong phòng vẫn có thể quan sát toàn cảnh ở bên ngoài thành phố.
Diệp Mạc không lên tiếng nên hắn cũng chẳng tiện nói gì, cứ thế căn phòng chỉ có âm thanh vận hành của máy móc lẫn tiếng lật giấy. Sở Hạ liếc nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm túc kia, cảm thấy bản thân ở đây khá dư thừa.
Nhìn ngó một lúc, Sở Hạ lấy một tờ giấy trắng sau đó với chiếc bút đặt sẵn trên bàn. Đặt bút vẽ vời linh tinh.
Nhìn lên sườn mặt góc cạnh ấy, Sở Hạ bất giác vẽ theo. Hắn chưa từng vẽ, vậy nên nhìn chả khác gì mấy đứa nhóc tô loạn cả.
Vẽ được nửa chừng, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy mép tờ giấy giật nhẹ. Hắn ngẩng đầu, không biết Diệp Mạc đã đến đó từ bao giờ, anh chăm chú nhìn sau đó ánh mắt đấy ý vị nhìn hắn.
"Cậu... Sau này đừng vẽ nữa."
"?!"
Sao chưa gì đã chê bai như vậy chứ. Tuy hắn vẽ có hơi xấu một chút, có hơi dị một chút, cơ mà nhìn cũng đâu đến nỗi nào đâu!
Diệp Mạc trả lại tờ giấy, đi lại bàn làm việc cầm tách trà lên nhấp một ngụm, "Tối nay có một buổi tiệc, ứng xử cho tốt."
"Buổi tiệc về cái gì vậy? Tôi cũng cần đi sao?" Sở Hạ gấp tờ giấy đáng xấu hổ kia đi, bình tĩnh hỏi.
"Cậu là trợ lý của tôi, tất nhiên phải đi. Chỉ là một buổi tiệc bình thường thôi." Anh rũ mắt, đáy mắt không chút gợn sóng.
Sở Hạ không cho là vậy, chắc chắn buổi tiệc phải của nhân vật tai to mặt lớn nào đó mời. Tuy rằng hắn không am hiểu mấy cái giai cấp địa vị này, thế nhưng vẫn biết được Diệp Mạc có uy quyền rất lớn. Mời được anh đi hẳn cũng chẳng phải người bình thường.
Có điều buổi tiệc còn đến tối mới bắt đầu, sao vừa mới sáng sớm đã lôi hắn đi vậy chứ?
Lời thắc mắc của Sở Hạ ngay lập tức được giải đáp ngay, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Cô gái ban nãy đi vào, đến trước mặt hắn mà đưa một sấp giấy tờ, không nói không rằng mà đi ra.
"Đây là...?" Sở Hạ thắc mắc cố ý kéo dài câu để Diệp Mạc giải thích.
"Chút việc nhỏ, để cậu làm quen một chút với công việc của tôi. Nhìn sẽ tự khắc hiểu." Diệp Mạc không ngẩng đầu lên, tiếp tục bước vào trạng thái làm việc.
Sở Hạ nhíu mày, lật thử vài tờ. Cũng không quá khó khăn lắm, chỉ là công việc của một trợ lý mà thôi. Mấy thứ lớn khác đều trực tiếp đưa đến tay của Diệp Mạc.
Hắn cầm bút, cũng có một chút bộ dạng của phần tử tri thức nghiêm túc rồi. Vì đơn giản nên chỉ một chốc mà Sở Hạ đã hoàn thành xong xuôi. Cất gọn vào một bên, hắn lẳng lặng nhìn sự bận rộn của người đằng kia.
Làm chức vụ cao không giống như mấy cô bé ảo tưởng rằng nhàn hạ, ngồi một lát sẽ ôm tiền về nhà. Rõ ràng ở vị trí nào cũng đều có cái khó khăn của nó.
Nhận ra tầm mắt của Sở Hạ, Diệp Mạc cũng không buồn phản ứng. Đột nhiên hắn đứng dậy, đi lại gần anh.
"Cũng sắp trưa rồi, anh không định ăn sao?"
Cái tên nhóc này bây giờ bắt đầu lộ rõ sự mất kiên nhẫn rồi.
"Cậu lấy điện thoại đằng kia đặt trước đi, lát tôi ăn sau."
Sở Hạ gật đầu. Hắn gọi vài món đơn giản, cũng không quá đói, có điều ngồi yên một chỗ rất nhàm chán.
"Anh có muốn một ly trà khác không?" Nhìn cốc trà bị uống phân nửa đã nguội đi, hắn lên tiếng đề nghị.
"Không cần, cầm cho tôi tập tài liệu." Diệp Mạc đáp lại, tay không hề nhàn rỗi.
"Được, ở chỗ nào vậy?"
"Xuống tầng dưới, ở căn phòng đối diện máy pha cà phê." Thực ra không cần phiền như vậy, chỉ cần anh nói một tiếng sẽ có người tự động đưa lên, dù sao cũng Diệp Tổng. Thế nhưng nhận thấy nếu anh không cho Sở Hạ hoạt động thì hắn sẽ oán thầm cho mà coi.
"Được." Hắn nhanh chóng sải chân đi ra ngoài, vươn vai một cái liền bắt gặp một người đang đứng chờ nơi thang máy.
Hai người cùng bước vào bên trong, anh ta bấm nút rồi mới quay sang hỏi Sở Hạ, "Cậu xuống tầng mấy?"
"Dưới tầng này."
Người nọ gật đầu, tầng mà anh muốn đi dưới chỗ này ba tầng.
"Lần đầu tiên thấy cậu ở đây, cậu làm gì vậy?" Anh ta vô cùng tự nhiên bắt chuyện.
"Trợ lý." Hắn lời ít ý nhiều đáp lại.
Anh ta nghe vậy liền sửng sốt, sau đó ngậm miệng không hỏi nữa. Ban nãy nếu không nhầm thì hắn đi ra từ phòng của chủ tịch, chẳng lẽ đây là trợ lý mới? Thế mà chưa thấy bao giờ.
Chẳng mấy chốc mà cửa đã mở ra, Sở Hạ gật đầu xem như tạm biệt sau đó tìm chỗ mà Diệp Mạc đã chỉ. Nơi này rất nhiều lối lẫn phòng, người làm việc cũng không ít. Khác hẳn vẻ yên tĩnh ở tầng trên.
Hắn túm một người đi ngang qua, cất tiếng hỏi, "Cho hỏi máy pha cà phê ở chỗ nào vậy?"
Người bị túm là một cô gái, bất chợt xuất hiện anh chàng đẹp trai thế này khiến cô sững sờ, sau đó lập tức trở nên nhiệt tình, "Đi thẳng, rẽ vào lối thứ hai là sẽ thấy, anh có cần tôi dẫn đi không?"
Sở Hạ cảm ơn rồi lắc đầu từ chối, có vẻ khí chất lăn lộn vẫn chưa tiêu tan của hắn khiến cô gái kia không kéo nài nữa.
Không hiểu sao một đường này ai ai cũng liếc mắt nhìn Sở Hạ, kể cả lúc lấy tài liệu cũng vậy. Giống hệt cái người vừa đi chung thang máy ban nãy. Nhìn đến mức trên người hắn muốn mọc lỗ.
Vốn dĩ Sở Hạ không biết, ban nãy hắn đi từ bên trên kia xuống khiến cho người khác phải chú ý, hơn nữa khí chất trên người hắn cũng rất đặc biệt vậy nên khiến cho người ta tò mò. Với lại vừa xuống đã trực tiếp tìm giám đốc, vừa nhìn đã đoán ra thân phận không đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện