Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 267: Trừng trị




"Chàng cảm thấy bà ấy làm như vậy, là vì chàng. Nếu thái hậu tiếp tục tra ra được, rất có thể thân phận của bà sẽ bại lộ, khi đó chẳng những nàng khó thoát khỏi cái chết, còn phải dính líu đến chàng lúc đó mới gần hai tuổi. Cho nên bà hạ nhẫn tâm, dứt khoát dùng thuốc thúc sinh, cứ như vậy, ít nhất có thể bảo vệ chàng."

"Trong lòng chàng có suy nghĩ này, vẫn cảm thấy thật có lỗi với bà. Cho nên chàng liều mạng duy trì tất cả những người có liên quan đến bà, chàng đối với mẫu phi nói gì nghe nấy, chàng đón Hạ Như từ trong cung ra ngoài, cho rằng đối đãi giống như thân muội muội. Chàng đem tất cả trong vương phủ đều phó thác cho nàng ta, không nghi ngờ gì nàng ta, thậm chí nàng ta đưa huân hương, chàng cũng chưa từng hoài nghi. Bởi vì trong tiềm thức chàng cảm thấy nàng là người của mẫu phi chàng, chàng cho tới bây giờ đều chưa từng hoài nghi nàng."

Trong lòng Tiêu Thiểu Giác chấn động quả thực khó có thể hình dung. "Làm sao nàng đoán được. . ." Hắn thở hồng hộc.

Lục Thanh Lam nói: "Bởi vì chàng nói cho ta biết, chuyện mẫu thân chàng lớn như vậy, chàng lại chưa từng phái người đi thăm dò. Bởi vì chàng sợ, chàng sợ điều tra ra chân tướng, giống như chàng nghĩ."

Hai tay Tiêu Thiểu Giác đang run rẩy, chuyện này đã thành khúc mắc trong lòng hắn không giải được.

Lục Thanh Lam dịu dàng vuốt ve gương mặt của hắn, "A Giác, chuyện này không phải là lỗi sai của chàng. Bất luận chân tướng là gì, chàng hãy phái người tra rõ ràng, cho dù thật sự giống như suy nghĩ của chàng, vậy ít nhất cũng có thể nói rõ mẫu thân yêu nhất chính là nhi tử chàng, chúng ta sống vui vui vẻ vẻ, nàng ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ cao hứng!"

Dưới sự khuyên lơn của Lục Thanh Lam, hắn rốt cuộc khẽ cắn răng nói: "Được!" Tâm ma của mình cũng nên do mình đối mặt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Thiểu Giác một mình vào hoàng cung, không mang theo Lục Thanh Lam.

Trinh phi thấy hắn lại tới nữa, có chút kỳ quái, "Sao ngươi lại tới nữa?"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Hạ Như còn ở chỗ này chứ?"

"Đương nhiên còn ở chỗ này. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Trinh phi thấy thần sắc hắn ngưng trọng, càng cảm thấy chuyện có chút bất thường.

Tiêu Thiểu Giác do dự một chút, muốn xử trí Hạ Như, vô luận như thế nào đều không dứt khỏi Trinh phi, nói muộn không bằng nói sớm, cho nên hắn nói: "Hạ Như, người này, không thể lưu lại."

"Có ý gì?" Tiêu Thiểu Giác đâu tiên là nói một câu điên cuồng như vậy, Trinh phi không giải thích được.

"Nhi tử định đưa Hạ Như đến thôn trang! Về sau nữa không cho phép nàng đặt chân đến kinh sư một bước." Tiêu Thiểu Giác đã sớm nghĩ kỹ cách xử trí nàng.

Trinh phi khó tin nhìn hắn: "Ngươi nói gì? Cho dù hôm qua Như Như sợ chết, đó cũng là nhân chi thường tình, sao ngươi có thể bởi vì một việc như vậy liền đưa nàng đến thôn trang chịu khổ? Có phải Lục thị xúi giục ngươi làm như vậy không, nàng quá vô lý rồi!"

Trinh phi tuy nói hôm qua cũng rất không hài lòng với biểu hiện của Hạ Như, nhưng rốt cuộc là hài tử nàng nuôi dưỡng hơn mười năm, nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, tình cảm vẫn phải có, vì vậy nghe lời Tiêu Thiểu Giác nói, lập tức liền nổi đóa, thậm chí đem lửa giận đốt tới rồi trên đầu Lục Thanh Lam.

Tiêu Thiểu Giác cười khổ: "Mẫu phi, chuyện này không có bất cứ liên quan gì đến Bảo Nhi."

"Ngươi hôm nay nếu là không nói ra rõ ràng cho Bổn cung, Bổn cung tuyệt đối sẽ không đồng ý."

Tiêu Thiểu Giác đem chuyện ngày hôm qua nói giản lược một lần.

Trinh phi nghe nói Hạ Như thế nhưng lại tự bỏ thuốc bên trong huân hương của hắn, quả thực không thể tin nổi, "Đây đây đây. . . Ngươi có phải nghĩ sai rồi không, Như Như sao có thể như vậy?" Nàng ngã ngồi ở trên ghế, sắc mặt kém tới cực điểm.

"Nếu không có chứng cứ xác thực, nhi tử làm sao sẽ nặng tay với nàng như vậy. Nàng dù sao cũng là thân biểu muội của nhi tử." Hắn thản nhiên nói: "Nhi tử đã lục soát ra hồng hoa và hoán hoa thảo trong chỗ ở của nàng, hơn nữa nha hoàn giúp nàng luyện chế huân hương cũng đã nhận tội. Người ta đã mang đến, mẫu phi nếu không tin, có thể ngay mặt hỏi một câu."

"Nàng sao có thể như vậy? Nàng sao có thể như vậy?" Trinh phi thất hồn lạc phách lẩm bẩm nói.

"Mẫu phi. . ."

"Được rồi, ta biết ngươi đã nắm chắc. Chuyện này. . . Ta cũng không muốn quản, ta chỉ hi vọng ngươi có thể nể tình các ngươi máu mủ tình thâm, lưu nàng một mạng!"

Tiêu Thiểu Giác thở phào nhẹ nhõm, hắn sợ nhất là bởi vì chuyện Hạ Như, ảnh hưởng tới tình mẫu tử của hắn và Trinh phi. Đừng nhìn hắn ngày thường nhìn cực kỳ lãnh khốc, thật ra trong xương cốt hắn trọng tình trọng nghĩa nhất, Trinh phi là một trong những người hắn quan tâm nhất trên thế gian này.

"Ngài yên tâm, nhi tử không có ác tâm như vậy. Nhi tử chỉ sợ nàng ở bên cạnh ngài, một ngày kia, ngay cả ngài cũng bị hại. Nhi tử đưa nàng đến thôn trang, tìm người trông coi nàng, nàng vẫn là áo cơm không lo. Chẳng qua là sẽ không thể hại người mà thôi."

Trinh phi vô lực khoát khoát tay: "Ngươi đi đi."

Tiêu Thiểu Giác đứng dậy đi đến điện Hạ Như ở. Hạ Như nghe nói Tiêu Thiểu Giác tự mình đến đón nàng về phủ, cao hứng hỏng mất, còn tưởng rằng Tiêu Thiểu Giác đã hồi tâm chuyển ý đối với nàng. Thống thống khoái khoái theo sát Tiêu Thiểu Giác lên xe ngựa, Tiêu Thiểu Giác cưỡi ngựa theo ở phía sau.

Xe ngựa chỉ mới đi một đoạn, nàng đã cảm thấy không đúng. Nàng vén màn lên hỏi: "Biểu ca, chúng ta đây là muốn đi đâu? Phương hướng cũng không đúng a!"

Trong cung không tiện động thủ, xuất cung Tiêu Thiểu Giác liền không cố kỵ nữa. Hắn nhìn khuôn mặt mỹ lệ không chút tì vết của Hạ Như, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô hại, thật sự không cách nào hiểu nàng thế nhưng có thể lòng dạ rắn rết như vậy.

Hắn cười lạnh một tiếng: "Đi đâu ư? Đương nhiên là đi đến nơi không thể hại người nữa!"

Hạ Như đầu ong một tiếng, trước mắt hiện lên mấy chữ to —— sự việc đã bại lộ. Nhưng nàng cố gắng trấn định, miễn cưỡng cười nói: "Biểu ca, ngươi đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu?"

Tiêu Thiểu Giác nói: "Ngươi nghe không hiểu? Vậy để cho bổn vương nhắc tỉnh ngươi, trong huân hương ngươi đưa cho bổn vương, đã thêm thứ gì? Ngươi một tiểu cô nương gia, sao tâm địa lại ác độc như vậy? Ngươi ngược lại nói thử xem!"

Hạ Như cãi chày cãi cối: "Huân hương ta đưa cho biểu ca đều là ta dùng hương liệu thượng đẳng điều chế, có tác dụng an thần tĩnh tâm, không có bất cứ vấn đề gì, biểu ca ngươi có phải nghĩ sai rồi không."

Tiêu Thiểu Giác lười vòng vo với nàng, nói thẳng: "Bổn vương đã kêu người kiểm tra thực hư, trong huân hương bị ngươi bỏ thêm hồng hoa, hoán hoa thảo, nếu sử dụng lâu dài, bổn vương chắc chắn đoạn tử tuyệt tôn."

Hạ Như kêu lên: "Không thể nào! Biểu ca, ta là oan uổng, ta tuyệt đối không làm chuyện như vậy. Ta cũng là người Hạ tộc, ta cũng luôn kỳ vọng biểu ca và biểu tẩu có thể sớm sinh hạ nam hài, như vậy Hạ tộc chúng ta mới có hi vọng truyền thừa về sau, ta sao lại cho thêm dược vật khiến ngươi không thể có con trong huân hương đưa cho ngươi. Nhất định là có người lén đổi huân hương ta đưa cho ngươi, nhất định là như vậy! Biểu tẩu vẫn xem ta làm cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, nhất định là nàng đổi huân hương của ta. Đúng, nhất định là nàng!"

Tiêu Thiểu Giác quả thực bị nàng làm tức mà cười: "Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao, sẽ trúng kế ly gián thấp kém như vậy của ngươi sao, chuyện tới bây giờ, ngươi lại vẫn còn đem chậu phân đổ ở trên đầu Bảo Nhi. Nói cho ngươi biết, bổn vương đã sớm điều tra rõ chân tướng, ngươi hiện tại nói cái gì cũng đều vô dụng!"

Hạ Như giờ mới hiểu được hiện giờ Tiêu Thiểu Giác đã muốn hành động thực sự rồi. Nàng lập tức thay đổi sách lược, khóc lớn lên: "Biểu ca, là ta sai rồi. Ta là nhất thời bị mỡ heo mê tâm a! Ta là thật tâm thích biểu ca, không muốn biểu ca bị biểu tẩu một mình độc chiếm, mới có thể dùng loại chủ ý tồi tệ này. Van xin ngươi nể tình cô mẫu đã qua đời của ta, bỏ qua cho ta lần này. Ta nguyện ý tuân theo ý tứ của ngài và biểu tẩu, ngoan ngoãn lập gia đình, sống đàng hoàng, van xin biểu ca cho ta thêm một cơ hội."

Tiêu Thiểu Giác thấy nàng mang cả chuyện của thân mẫu ra, lại càng chán ghét, hắn lạnh lùng nói: "Hiện tại muốn gả người ư? Đã muộn! Ta cũng tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi gả ra ngoài tai họa người khác."

Mắt thấy phía trước chính là cửa thành, Hạ Như còn đang khóc rống không ngừng, chết sống không chịu ra khỏi thành. Tiêu Thiểu Giác cũng lười nhiều lời với nàng. Trực tiếp gọi người bịt miệng nàng, đưa người đi thôn trang đương nhiên không cần đường đường vương gia hắn tự thân động thủ, hắn phân phó Vệ Bân ra khỏi thành làm việc này, bản thân thì giục ngựa trở về vương phủ.

Lục Thanh Lam đang ở trong phủ đợi tin tức đây, nghe nói thuận thuận lợi lợi tiễn người đi. Nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng lo lắng vì một Hạ Như, hai mẹ con lại sinh ra khúc mắc gì đó.

Đến xế chiều, Vệ Bân cũng vội trở về. "Người đã đưa đi, để lại bốn bà tử và bốn nha hoàn hầu hạ biểu tiểu thư, nô tài đã an bài mười Cẩm Y Vệ trông chừng thôn trang, không có sự cho phép của ngài, biểu tiểu thư một bước cũng không ra khỏi thôn trang được."

Tiêu Thiểu Giác hài lòng gật gật đầu: "Rất tốt!"

Chuyện Hạ Như coi như qua, Tiêu Thiểu Giác nghe theo đề nghị của Lục Thanh Lam, bắt tay vào tiến hành điều tra về nguyên nhân cái chết của thân mẫu.

Rất nhanh, núi Bắc Yên cũng truyền đến tin tức tốt, Cù Ngọc Tuyền dùng phương thuốc hắn nghiên cứu ra, hoàn toàn khống chế được sự phát triển của bệnh dịch trong quân, tân binh đã bắt đầu đầu nhập vào huấn luyện mới.

Trong vương phủ. Sau khi Hạ Như đi, đã không còn người có thể uy hiếp địa vị của Lục Thanh Lam được nữa, Lục Thanh Lam ở bên trong nội trạch đã nói một không hai. Nàng mỗi ngày bắt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Thiểu Giác ăn cơm, tranh thủ bồi bổ lại lượng thịt mà hắn rơi mất vì bị bệnh.

Một ngày nọ, Tiêu Thiểu Vĩ và Lục Văn Đình dắt tay nhau đi tới vương phủ, cùng Tiêu Thiểu Giác thương lượng chuyện huấn luyện tân binh.

Ba người vừa nhắc tới chính sự, liền quên mất thời gian, mắt thấy đã đến thời gian ăn tối. Vệ Bân đi vào bẩm báo, "Vương gia, vương phi nương nương tới."

Tiêu Thiểu Giác nghe lời này, giữa lông mày nhất thời nhu hòa.

Chưa qua một giây Lục Thanh Lam đã đi đến, phía sau còn đi theo một đoàn nha hoàn bà tử, trong tay bưng mấy cái hộp đựng thức ăn.

Lục Thanh Lam khuất thân hành lễ cho Tiêu Thiểu Giác, lại bắt chuyện cùng Tiêu Thiểu Vĩ và Lục Văn Đình. Nói: "Các ngươi cũng đừng chỉ lo nói chính sự, đến giờ ăn cơm, ta đã chuẩn bị xong thức ăn cho các ngươi. Các ngươi dùng xong bữa tối lại nói cũng không muộn." Tiêu Thiểu Giác thật vất vả mới thêm được chút thịt, lại đói một bữa nữa, cố gắng trước đó chẳng phải là uổng phí rồi sao?

Lục Thanh Lam phân phó xuống một tiếng, bọn nha hoàn như nước chảy giới đi tới, bày đầy thức ăn ở trên bàn nhỏ trước mặt ba người. Huân tố phối hợp, sắc hương đều tốt.

Tiêu Thiểu Vĩ thường xuyên đến bên này ăn chực, nhìn thấy thức ăn thịnh soạn như vậy, cười to nói: "Tẩu tử thật là hiền huệ, vừa vặn ta cũng đói bụng, vậy ta liền không khách khí."

Tiêu Thiểu Giác liền nói: "Nàng có đói bụng không, nơi này cũng không có người ngoài, ngồi xuống cùng chúng ta dùng bữa đi."

"Không cần, đợi ta trở về sẽ ăn." Nàng nói xong dẫn người lui xuống, lúc gần đi cười với Tiêu Thiểu Vĩ nói: "Thập thúc giúp ta trông chừng Cửu ca của ngươi, ta tự mình làm những súp bổ này, không được để hắn bỏ thừa lại."

 Lúc này mới mang người lui xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện