Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Chương 113: Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào!!!




Lịch Kiệt muốn ở lại thôn trong thành phố để chờ các đồng nghiệp, Thượng Dương quyết định cùng Kim Húc đến viện dưỡng lão để xác nhận tình huống bên kia một chút, ít nhất là xác nhận Ngô Phượng Lan không có ở bên trong nguy hiểm.
Lạc quan mà nghĩ, Cao Tiểu Quân chưa chắc đã biết ngọn nguồn mướn hung thủ chính là Ngô Phượng Lan.

Ngay cả nhóm công an hiện tại cũng còn chưa chắc chắn trăm phầm trăm về phỏng đoán mướn hung thủ liên hoàn đó là sự thật, còn chưa có chứng cứ, hiện tại chỉ có hai người biết chân tướng, một người là Ngô Phượng Lan, nhưng bản thân bà ta còn không nhớ rõ, một người khác là Ngô Bồi Lực đã biến mất.
“Từ góc độ này mà nói,” Thượng Dương đối với công việc điều tra hình sự cũng càng ngày càng vững vàng và chuyên nghiệp, nói, “Nếu Cao Tiểu Quân thật sự đến viện dưỡng lão tìm Ngô Phượng Lan, ngược lại càng có thể chứng thực phỏng đoán của chúng ta, chứng minh Cao Tiểu Quân thật sự đã hỏi được kẻ sự thật mướn hung thủ giết người từ miệng của Ngô Bồi Lực, như vậy gã mới có thể đi tìm Ngô Phượng Lan ‘ đòi tiền lương ’.”
Kim Húc: “Ừm.”
Thượng Dương nhận thấy được hắn không hăng hái lắm, dường như không muốn thảo luận chuyện này.
Hai người mượn tạm xe công vụ của Lịch Kiệt, Thượng Dương lái xe, vừa rời khỏi thôn trong thành phố đến viện dưỡng lão của Ngô Phượng Lan đang ở.
Lúc đầu Thượng Dương không rõ trạng thái của Kim Húc lúc này là như thế nào? Tuy rằng Kim Húc vẫn luôn ngoài miệng nói nghỉ phép không muốn tra án, nhưng theo bản năng vẫn đưa vào trong đó, tích cực không thua bất cứ những vụ lần trước nào, là cho tới bây giờ mới bỗng nhiên biểu hiện ra không có hứng thú thật sự.
Thượng Dương hỏi hắn: “Làm sao vậy? Anh mệt à?”
Kim Húc nói: “Không có.”
“Hiện tại cũng chỉ có anh với em,” Thượng Dương nói, “Có gì không thể nói?”
Kim Húc yên lặng mấy giây, nói: “Sợ em phê bình anh.”
Thượng Dương bỗng nhiên hiểu, nói: “Có phải anh không muốn đi viện dưỡng lão hay không?…… Không muốn có tiếp xúc với Ngô Phượng Lan?”
Đề nghị đi đến viện dưỡng lão để xác nhận tình huống là do anh nói ra, Kim Húc không có biểu đạt ý kiến gì khác.

Trên thực tế hai người bọn họ đều còn đang nghỉ phép, dưới tình huống không bị chức vụ cùng trách nhiệm giới hạn, có lẽ Kim Húc không phản đối Thượng Dương bất kỳ chuyện gì, cho dù quyết định của Thượng Dương khiến hắn không thích đi chăng nữa.
Thượng Dương nói: “Vậy nếu anh không muốn nhìn thấy Ngô Phượng Lan thì cứ chờ bên ngoài, đừng đi vào, em vào xem một mình, hỏi bà ta mấy câu, thật ra với trí nhớ hiện tại của bà ta, rất có thể không hỏi được cái gì cả.”
“Có gặp bà ta hay không ngược lại cũng không quan trọng, chả sao cả.

Vừa nghĩ đến bà ta là mẹ của ai, anh liền……” Kim Húc nói, “Người bị tình nghi có thể tìm được bà ta hay không, có thể tạo thành uy hiếp với bà ta hay không, anh cũng không muốn quan tâm một xíu nào.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói: “Không ngờ đúng không? Nhân phẩm của anh là như vậy đấy, lòng dạ hẹp hòi, thù dai, trước kia biểu hiện không để bụng ở trước mặt em, coi như đã quên rồi, cũng đều là giả vờ đấy.”
Thượng Dương không biết nên khóc hay cười nói: “Sao anh còn chưa quên cái thiết lập nhân vật kẻ lừa đảo tình yêu của anh thế?”
“Không muốn giả vờ nữa, muốn để em thấy con người thật của anh.” Kim Húc nói, “Nói thật cho em biết, em đừng phê bình anh.

Trong vụ án vứt xác năm ngoái, lúc vừa phát hiện Lưu Vệ Đông bị cuốn vào, thì anh liền bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, lúc ấy còn không biết gã đã chết, cho rằng gã đang trốn ở chỗ nào không dám lộ mặt thôi, khi đó anh còn bổ não ra mấy cảnh anh tự tay bắt gã, tống gã vào tù, kết quả gã liền không đâu vào đâu mà chết như vậy, hại anh ‘ không vui ’ một hồi.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói: “Em đã biết chuyện tuổi dậy thì của anh, anh biết em đã sớm biết rồi, tuy rằng chúng ta chưa từng nhắc đến.”
“Cái đó đều đã qua cả rồi, không muốn nói thì đừng miễn cưỡng.” Thượng Dương nói.
“Không miễn cưỡng, sẵn lòng nói với em mà.


Đúng là đã qua, nhưng anh không có cách nào hòa hợp với những việc đã trải qua đó, đời này cũng không hòa hợp được,” Kim Húc nói, “Lưu Vệ Đông đã chết, nếu anh có mặt ở hiện trường lúc gã bị giết, có thể anh cũng sẽ không cứu gã.”
Thượng Dương cảm thấy loại giả thiết này không có ý nghĩa, nhưng không muốn phản bác Kim Húc, nói: “Có lẽ đi.

Có đôi khi em cũng sẽ nghĩ, nếu người xấu gặp được nguy hiểm, có thể em cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Đương nhiên khi thật sự gặp, vẫn sẽ cứu.

Em không biết.”
Kim Húc nói: “Người xấu khác anh không biết, nhưng Lưu Vệ Đông là anh sẽ không cứu.

Anh cũng không muốn bảo vệ mẹ của gã, dựa vào cái gì muốn anh lấy ơn báo oán? Trước khi làm công an, anh cũng là một con người mà, đúng không?”
Thượng Dương không trả lời, anh biết Kim Húc cũng không phải đang hỏi anh, chỉ là thuận miệng phun tào.

Thậm chí cũng chưa chắc những lời này chính là suy nghĩ thật sự của hắn.
Suy cho cùng phải làm như thế nào, chính bản thân Kim Húc sớm đã có đáp án.

Nếu không hắn cũng sẽ không lựa chọn làm công an.
Mà Thượng Dương ra quyết định, nói: “Em đến giao lộ trước mặt sẽ quay đầu xe trở về trả lại xe cảnh vụ cho đội trưởng Lịch, chúng ta không đi nữa, anh liên hệ phó cục trưởng Trương, nhờ anh ta đến viện dưỡng lão một chuyến.

Chúng ta đi nơi khác chơi thôi.”
Kim Húc không ngờ anh sẽ nói như vậy, ngạc nhiên nói: “Cái này… mặc kệ luôn sao? Không giống chuyện em có thể làm đâu.”
‘’Anh không thích, em còn quan tâm làm gì?” Thượng Dương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói, “Em đang nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật, có việc nào quan trọng hơn việc làm cho người yêu em vui đâu chứ.”
Kim Húc nhất thời muốn cười, lại có chút cười không ra, giống như bạn nhỏ đã làm sai chuyện còn nhận được kẹo khen thưởng, vừa vui vừa bất an, cuối cùng nói: “Vẫn là đi thôi, Trương Chí Minh bận bịu muốn chết rồi, xem như anh chia sẻ chút việc với anh ta đi.”
Khi sắp đến viện dưỡng lão, Kim Húc liên hệ Cổ Phi, bảo Cổ Phi gửi ảnh chụp của Cao Tiểu Quân đến.
Cổ Phi gửi ảnh chụp, cũng nói với hai người bọn họ: Cao Tiểu Quân là một người đàn ông to lớn cao 1m86, thích tập thể hình, có tính nguy hiểm nhất định.
“Anh hỏi Cổ Phi một chút,” Thượng Dương hỏi vấn đề vẫn luôn khiến anh rất khó chịu, “Tại sao Cao Tiểu Quân không tự mình ra tay, lại muốn tìm y tá trẻ Hồ Thanh Mạn đến giết Trần Tĩnh? Gã là một người đàn ông to khỏe, không phải sẽ có thể làm loại chuyện này lưu loát hơn một cô gái sao?”
Kim Húc hỏi, sau khi Cổ Phi trả lời, hắn thuật lại cho Thượng Dương: “Không rõ ràng lắm, người thân của Cao Tiểu Quân hoàn toàn không biết chuyện gì, nói ngày thường Cao Tiểu Quân kính trọng nhất chính là nhân viên y tế.

Mấy người Cổ Phi suy đoán nói, có thể là Cao Tiểu Quân không muốn đích thân xuống tay với bác sĩ Trần Tĩnh, cho nên mới tìm Hồ Thanh Mạn.”
Thượng Dương cạn lời nói: “Hắn tìm Hồ Thanh Mạn ra tay, cái này không xem như gã hại bác sĩ sao?”
Hai người bọn họ vừa đến viện dưỡng lão, phía Lịch Kiệt cũng có tiến triển mới, vết máu lưu lại sau vụ ẩu đả ở trong phòng cho thuê của Ngô Bồi Lực, sau khi tiến hành kiểm chứng chính là của bản thân Ngô Bồi Lực.


Hơn nữa vừa mới có tin tức, công an nhân dân của đồn công an đã phát hiện tung tích của chiếc xe ba bánh điện của Ngô Bồi Lực ở trong một công xưởng nhỏ vùng ngoại thành, Lịch Kiệt đang muốn dẫn đội đi qua.
“Xe ở vùng ngoại thành?” Thượng Dương nói, “Không phát hiện người sao?”
Kim Húc nói: “Nói là một xưởng làm pháo, chứa rất nhiều vật liệu dễ cháy nổ, lo sẽ động đến người bị tình nghi, lỡ như chó cùng rứt giậu tạo thành hậu quả tồi tệ gì thì rất không đáng.

Cho nên công an nhân dân phát hiện không dám tùy tiện xông vào, canh giữ ở bên kia chờ công an hình sự đến xử lý.”
Thượng Dương gật đầu nói: “Hiểu rồi, rất có thể Cao Tiểu Quân và Ngô Bồi Lực đều ở trong xưởng pháo này.”
Bọn họ đã ở ngoài cửa viện dưỡng lão, Thượng Dương hỏi: “Vậy anh có vào không?”
Kim Húc liếc mắt nhìn cổng lớn, nói: “Tới cũng tới rồi.”
Ngô Phượng Lan trông già hơn so với nửa năm trước, tinh thần cũng kém.

Bà ta từng gặp Kim Húc, Thượng Dương, nhưng hiện tại cũng không nhớ rõ ai, mờ mịt mà đánh giá hai người.
Kim Húc khoanh tay lạnh lùng nhìn bà ta, Thượng Dương hỏi bà ta mấy vấn đề.
Ngô Phượng Lan biết chuyện Trần Tĩnh rơi lầu từ trong tin tức, khi nhắc tới việc này còn châm chọc mỉa mai vài câu, cười nhạo Trần Tĩnh là ngôi sao chổi xui xẻo đáng đời lắm.
Còn về số tiền mà bà ta bị “mất” kia, bà ta vẫn không nhớ bản thân đã rút từ trong thẻ ra, còn bảo công an Thượng Dương đảm bảo với bà ta, nhất định phải giúp bà ta tìm tiền cho bằng được.
Hỏi nửa ngày, đều giống như không hỏi.
Thượng Dương đành phải cùng Kim Húc rời đi, sau khi ra khỏi phòng, Thượng Dương nói: “Bà ta đều không nhớ bản thân đã phạm tội, chờ Cao Tiểu Quân Ngô Bồi Lực sa lưới rồi chỉ chứng bà ta, còn không biết sẽ bị phán như thế nào.”
Với tình huống này của bà ta, chờ khi lên toà án, chỉ cần có thể xuất trình giấy chứng nhận y tế về tổn thương thùy trán, rối loạn tâm thần thì sẽ có xác suất cực lớn có thể thoát khỏi trừng phạt.
Kim Húc nói: “Vậy cũng không thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng ta.”
Hai người đi xuống cầu thang, đang có công nhân khiêng thang đi lên, còn đeo túi dụng cụ sửa chữa, hai người bọn họ nhường sang bên cạnh, để công nhân đi lên trước.
Cơ sở hạ tầng và điều kiện của viện dưỡng lão này khá tốt, nhân viên y tế cùng nhân viên công tác cũng đều tương đối có trách nhiệm.

Cơ sở Ủy ban dân cư địa phương Bạch Nguyên đều rất quan tâm người già neo đơn, thỉnh thoảng còn đưa đến một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày, cùng trò chuyện giải sầu, cũng có nghĩa là giám đốc viện dưỡng lão không có đối xử khắt khe với những người già không con cái.
Nếu như Ngô Phượng Lan không vô cớ sinh sự, an tâm dưỡng lão ở chỗ này, bà ta có tiền hưu cũng có bảo hiểm y tế, thật ra thì cách bốn chữ vãn cảnh thê lương(*) này vẫn còn xa lắm.

Làm gì được khi bà ta vẫn luẩn quẩn trong lòng, đã hồ đồ lại còn ác độc.

(*)vãn cảnh thê lương 晚景淒涼 tình huống về già buồn thảm.
Thượng Dương thúc giục Kim Húc nói: “Anh hỏi đội trưởng Lịch một chút, xem bọn họ có tìm được người không?”
Kim Húc lại lười nhác lên, nói: “Không cần hỏi, chờ anh ta bận xong rồi, nếu có tiến triển thì sẽ nói với chúng ta thôi.

Xưởng pháo kia rất xa, có lẽ hiện tại anh ta còn chưa đến đâu.”

Bước chân của Thượng Dương chợt ngừng, trong giây lát nhớ tới cái gì.
“Làm sao vậy?” Kim Húc nói.
“Công nhân mới vừa vác thang lên kia!” Lúc này hai người bọn họ đã sắp đến dưới lầu, Thượng Dương vội la lên, “Là lưu huỳnh! Trên người công nhân đó có mùi lưu huỳnh rất nồng!”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nhanh chóng vòng qua hành lang rồi chạy lên cầu thang, Kim Húc phản ứng lại, cũng vội vàng đuổi kịp anh.
Trong xưởng pháo có một lượng lớn lưu huỳnh, nếu đã từng vào trong đó thì trên người sẽ bị dính mùi.
Khi hai người bọn họ xông lên lầu, Cao Tiểu Quân mặc đồ của thợ sửa chữa đang uy hiếp Ngô Phượng Lan, nửa người trên của Ngô Phượng Lan bị gã đẩy ra cửa sổ, eo bụng của bà ta trên bệ cửa sổ, hai chân cách mặt đất, chỉ cần Cao Tiểu Quân đẩy nhẹ một cái là bà lão này sẽ rơi khỏi cửa sổ ngay tại chỗ.
Phòng này, vừa vặn cũng là lầu sáu.
May mà Cao Tiểu Quân cũng không phải thật sự muốn giết người, khi gã thấy có người tới thì ngược lại hoảng hốt, luống cuống tay chân lên.
Kim Húc tay không tiến lên định tách Cao Tiểu Quân và Ngô Phượng Lan rời ra, ai ngờ Cao Tiểu Quân nhẹ buông tay, trọng tâm của Ngô Phượng Lan không ổn định, cuối cùng sắp rơi xuống lầu .
Nghìn cân treo sợi tóc, Kim Húc ở gần cửa sổ bất chấp không quan tâm đến Cao Tiểu Quân, bước xa tiến lên, nắm được vạt áo sau của Ngô Phượng Lan, kéo Ngô Phượng Lan từ ngoài cửa sổ trở về.
Mà Cao Tiểu Quân sửng sốt một chút, lui ra phía sau hai bước, muốn cướp cửa mà chạy đi nhưng lại bị Thượng Dương ngăn ở cửa.

Gã cũng không xem Thượng Dương có dáng người nhỏ hơn gã hai số, mặt mũi trông dễ bắt nạt ra gì, cứ như vậy mà xông ngang đánh thẳng tiến lên, muốn dựa vào sức mạnh để hất Thượng Dương ra, lúc này Thượng Dương chỉ hơi xoay người rồi nhẹ nhàng nắm lấy một cánh tay của Cao Tiểu Quân, bẻ gập lại.

Cao Tiểu Quân kêu thảm thiết nửa tiếng, lại nhịn đau muốn tung nấm đấm vào mặt Thượng Dương, lại bị Thượng Dương vặn cánh tay đang bị bẻ của gã một cái, bịch một tiếng ngã ngửa ở trên mặt đất.
Cùng lúc đó, tại xưởng pháo ở vùng ngoại thành, Lịch Kiệt đã tìm được Ngô Bồi Lực bị trói tay chân, không biết đã bị ăn mấy trận mà đang hôn mê bất tỉnh.
Đến tận đây, toàn bộ nghi phạm của vụ án rơi lầu đều đã sa lưới.
Ngô Phượng Lan lấy tổng cộng 60 vạn tiền tiết kiệm bán nhà làm thù lao, muốn cháu trai Ngô Bồi Lực gi3t ch3t con dâu trước là Trần Tĩnh cho bà ta, cũng giao cho Ngô Bồi Lực tiền đặt cọc là 30 vạn, hứa sau khi Trần Tĩnh chết thì sẽ đưa 30 vạn còn lại.
Ngô Bồi Lực lại lấy hai mươi vạn thù lao, thuê nhân viên đòi nợ Cao Tiểu Quân đi giết người, cũng bàn giao đưa cho Cao Tiểu Quân tiền đặt cọc năm vạn trước.
Người thân của Cao Tiểu Quân bị bệnh, cực kỳ thiếu tiền, cho nên đã không cưỡng lại được cám dỗ của hai trăm đồng, nhưng bản thân lại không có kinh nghiệm hành hung, không thể xuống tay được.

Gã vừa lúc phát hiện Hồ Thanh Mạn bị gã đòi nợ cũng đang thực tập tại bệnh viện mà Trần Tĩnh đang công tác, cho nên liền nghĩ ra được một kế, lấy miễn trừ lãi cao làm mồi nhử, lừa Hồ Thanh Mạn đi giết người thay gã.
Cao Tiểu Quân vốn dĩ cho rằng Hồ Thanh Mạn chưa chắc có thể thành công, đợi mấy ngày không có tin tức thì gần như đã từ bỏ, lại bỗng nhiên nghe nói Trần Tĩnh rơi lầu, đồng thời với hoảng loạn thì lại tìm Ngô Bồi Lực đòi mười lăm vạn còn lại.
Mà Ngô Bồi Lực cũng lòng tràn đầy nghi ngờ cho rằng Cao Tiểu Quân không dám giết người, vừa lúc đầu óc Ngô Phượng Lan không nhớ được chuyện gì, vì vậy mà gã được cầm không 30 vạn tiêu dao sung sướng.

Nhưng gã không ngờ Cao Tiểu Quân lại bỗng nhiên liên hệ với gã nói “chuyện đã xong”, gã bị khiếp sợ, vội vàng chối bỏ đổ hết cho Cao Tiểu Quân, định làm bộ việc này không liên quan gì với gã, dù sao không phải gã ra tay, Ngô Phượng Lan cũng không nhớ rõ từng có việc này.
Cao Tiểu Quân không liên hệ được với Ngô Bồi Lực thì đến Bạch Nguyên tìm người, cả hai đã xảy ra tranh cãi ở trong nhà thuê của Ngô Bồi Lực, vung tay đánh nhau, Ngô Bồi Lực đương nhiên không phải đối thủ của gã.

Nhưng độ cách âm ở nhà dân hơi kém, Cao Tiểu Quân lo lắng khiến cho hàng xóm hoài nghi nên đã đánh Ngô Bồi Lực bất tỉnh rồi nhét vào thùng xe ba bánh điện giao nước, một đường chở Ngô Bồi Lực đi vào vùng ngoại ô rồi chui đại vào bên trong nhà xưởng, đánh Ngô Bồi Lực để đòi khoản tiền còn lại.
Ngô Bồi Lực không có tiền đưa gã, lại không chịu nổi bị đánh nữa nên đành phải nói cho gã biết, người mướn hung thủ giết người thật sự là cô của gã, bà ta đang ở viện dưỡng lão.
Sau khi Ngô Phượng Lan được Kim Húc cứu từ cửa sổ trở về, bà ta chỉ bị thương nhẹ, cộng thêm bị kinh sợ nên bị hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại, khi tỉnh lại cũng không nhận ra được những hộ lý từng chăm sóc mình.
Ban đêm cùng ngày, người bị hại Trần Tĩnh tỉnh lại, tinh thần minh mẫn, có thể trao đổi bình thường với người khác, chỉ là ngoại thương còn cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.
Đây thật sự là tin tức tốt nhất trong thời gian gần đây..
Thị trấn Lộc Minh, thành phố Bạch Nguyên.
Trường trung học cơ sở cũ của thị trấn đã bị phá bỏ, địa chỉ cũ cũng bị san bằng, trên mảnh đất kia trồng rất nhiều hoa cỏ.
Thời tiết đầu mùa hạ, cây cối xanh um tươi tốt, hoa nở rất đẹp.
Kim Húc đứng trước vườn hoa lặng im một lát, nhìn Thượng Dương nói: “Lên núi đi, dẫn em về nhà của anh xem.”

Thôn trên núi đã không còn nữa, điện nước bất tiện, mấy năm trước thôn dân đã dọn xuống dưới chân núi sinh hoạt, chỉ để lại từng cụm nhà thấp bé đổ nát.
Mái nhà của Kim Húc bị mưa gió nhiều năm đục thành một cái lỗ lớn, hắn và Thượng Dương đứng ở trong nhà, đồng loạt ngẩng đầu nhìn phía ngoài qua cái lỗ trên không trung.

Trời xanh không mây, đôi khi còn có chim bay qua.
Kim Húc chỉ vào trong góc đã không còn nhìn ra hình dáng trong căn nhà này, nói với Thượng Dương, nơi này trước kia là bếp, nơi đó là giường, nơi này là tủ quần áo, nơi đó đặt vali.
Thượng Dương nghiêm túc nhìn mỗi một nơi hắn chỉ, trước mắt tựa như hiện ra vô số cảnh tượng Kim Húc nho nhỏ đang làm việc nhà, làm việc nhà nông, đọc sách học tập ở trong căn nhà này.
Trên ngọn núi cao hơn phía sau thôn trang, trên một con đường núi dốc mà hẹp, có hai ngôi mộ cô đơn.
Kim Húc quỳ xuống ở trước mộ, dập đầu, bái lạy cha mẹ vì đã rời đi nhiều năm.

Thượng Dương cũng quỳ xuống giống như vậy ở bên cạnh hắn.
Ở một gốc bia mộ, tại vị trí người lập bia vẫn viết là: Con trai, Kim Gia Hiên.
Đó không phải là một tấm bia cũ có từ những năm đầu, mà là một tấm bia mới từng được sửa chữa và dựng lên, chỉ là niên đại cách đây 6 năm trước.
Thượng Dương bừng tỉnh thầm nghĩ, thì ra Kim Húc và Kim Gia Hiên sớm đã hòa hợp rồi.
Kim Gia Hiên là một quái vật nhỏ lớn lên trong tủi nhục, là Don Quixote bị cối xay gió đánh bại.
Cuối cùng hắn đã chiến thắng tủi nhục, nghiền nát cối xay gió, trở thành mặt trời của chính mình.
Buổi chiều hắn dẫn theo Thượng Dương lang thang không có mục tiêu mà tản bộ ở trong núi, xem những thứ hắn đã đi qua khi còn nhỏ, tuy không nhìn ra dấu vết, nhưng quả thật bùn đất có tồn tại đã đi qua những ngày nắng ngày mưa.
Trong ánh nắng như thiêu đốt buổi trưa, hai người trốn trong bóng râm dưới tán cây, Kim Húc thổi cánh li ti của bồ công anh vào Thượng Dương, cánh hoa li ti nhẹ nhàng lướt trên gò má trắng nõn của Thượng Dương, còn có chút lọt vào cổ áo của anh.
Khi ánh mặt trời không còn chói chang, hai người từ dưới tàng cây đi ra, Thượng Dương đỏ bừng mặt, hết sức tức giận.
Kim Húc lười biếng mà lấy cỏ dính trên tóc anh xuống, rồi còn có lòng tốt phủi bùn đất dính trên quần áo của anh.
Tuy nhiên lòng tốt của hắn không được báo đáp, còn bị Thượng Dương hành hung cho một trận.
Từ Bạch Nguyên trở về đến tỉnh lỵ, Kim Húc bị cấp trên yêu cầu tạm thời cách chức nghỉ ngơi, là vì sức khỏe của hắn, muốn hắn điều dưỡng sức khỏe cho thật tốt, sau đó trở về tiếp tục làm việc tốt hơn.
Mặc dù Kim Húc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cũng khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Thượng Dương lại tỏ vẻ không sao cả, nghỉ ngơi là chuyện tốt, bao nhiêu người thèm muốn mà cũng chẳng có được đâu!
Mấy ngày sau, Thượng Dương kết thúc kỳ nghỉ, Kim Húc nghỉ dài hạn cùng Thượng Dương trở về Bắc Kinh, dự định vừa nghỉ ngơi dưỡng bệnh, vừa giúp lão bà nấu cơm giặt đồ.
Nhưng mà vừa đến thời gian làm việc, chủ nhiệm Thượng liền chính thức nộp đơn cho viện nghiên cứu, muốn dẫn một đồ đệ được chọn, là nhân viên đang tạm đình chức không lương vì lý do bị bệnh ở văn phòng tỉnh.
Vì thế bên cạnh chủ nhiệm Thượng liền có thêm một học việc làm việc vặt, hai thầy trò đi công tác hơn nửa tháng, làm nghiên cứu các nơi trong cả nước, nửa tháng mới trở về Bắc Kinh, viết báo cáo, ồn ào nhốn nháo cả lên.
Chớp mắt lại là một mùa xuân nữa.
Học việc được phục chức trước Tết Âm Lịch, hắn trở về đơn vị ban đầu báo danh, đi một cái cũng không quay đầu lại, hết sức tuyệt tình.
Mọi người trong viện nghiên cứu tranh nhau ăn dưa: chủ nhiệm Thượng thật đúng là dùng chân thành rồi cuối cùng đã đổi lấy lại được những gì chứ.
Bốn mùa lưu chuyển, khi mùa xuân lại đến.
Trong đại viện đơn vị nào đó có một vị chuyên gia hình sự trinh sát mới được điều từ Tây Bắc đến, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đẹp trai.
Mà mọi người viện nghiên cứu chạy nhanh báo tin cho nhau: Kinh thật đấy! Vị học việc kia vậy mà lại cùng cấp bậc với chủ nhiệm Thượng luôn!
Buổi tối sau khi tan sở, Thượng Dương đi qua những bông dương liễu đang bay đầy trời, nhìn đến cổng lớn.

Người mới tương lai sẽ cùng anh công tác ở trong đại viện này, hắn đang đứng dưới ánh hoàng hôn của mùa xuân, lẳng lặng chờ anh cùng nhau về nhà.
( Hoàn toàn văn ).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện