Chương 18: Chương 18
Phỉ Thúy "Soạt" một cái liền đứng lên, sắc mặt trắng bệch đến dọa người, nàng đột nhiên nghĩ, tại sao từ khi về đến nhà, nhìn thấy người, nghe được tên, còn có chuyện xảy ra đều cho nàng một cảm giác quen thuộc.
Nàng nhớ ra, đây có vẻ như là tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết nàng từng đọc qua.
Đã không nhớ rõ đọc lúc nào, chuyện xưa cũng chỉ nhớ được đại khái.
Có thể là bởi vì trong sách có nhắc tới, Tần gia có chất nữ sau khi bán mình thì không trở về nhà nữa, tên gọi cũng là Phỉ Thúy, hơn nữa, nữ chính cũng họ Tần, cho nên nàng vẫn còn chút ấn tượng.
Mà Phương Thanh Nghiêm này, là trợ thủ đắc lực nhất của đại nhân vật phản diện, gây nên những thương tổn vô cùng lớn cho nữ chính và những người bên cạnh nàng, trong đó bao gồm cả những người Tần gia làm bia đỡ đạn, cho dù cuối cùng đại nhân vật phản diện chết, hắn vẫn dùng hết sức lực đối phó với nữ chính.
Quan trọng nhất chính là, nhân vật phản diện này, trước khi chuyện xưa kết thúc, nếu không phải hắn công khai mọi chuyện thì nữ chính cũng không bao giờ hoài nghi hắn ta, thậm chí vẫn luôn coi hắn ta là người tốt.
Nguyên nhân hình như chính là vì chuyện từ hôn, nữ chính cho rằng Phương Thanh Nghiêm không muốn nàng và Trân Châu ra ngoài bày sạp kiếm tiền, cho nên lúc từ hôn cực kỳ cố chấp, hơn nữa đại nương nói chuyện không lựa lời, hết sức vũ nhục.
Mẫu thân Phương Thanh Nghiêm liền bị tức chết.
Sau đó nữ chính mới biết được là nàng hiểu lầm đối phương, trong lòng vẫn luôn áy náy, một hai muốn bù đắp, nhưng Phỉ Thúy nhớ rõ, trước khi Phương Thanh Nghiêm chết, vẫn mỉa mai nói với nữ chính: "Cho dù bù đắp nhiều hơn nữa, cũng chỉ vì thâm tâm ngươi muốn bớt đi áy náy, mẫu thân ta không sống lại được, cho nên các ngươi đều đáng chết.
"
Cuối cùng, Phương Thanh Nghiêm đã chết.
Nhưng khi còn sống, hắn gây đủ loại phiền toái cho nam nữ chính, có thể nói là mang tính hủy diệt, nữ chính sảy thai, sức khỏe nam chính suy yếu, phàm là những người bên cạnh các nàng không chết thì chính là tàn phế, giống như Tần gia vậy, cả nhà chết cũng không ít.
Sự hung tàn này, quả thực khiến người nghe kinh sợ.
Quan trọng nhất chính là, thanh danh của Phương Thanh Nghiêm vô cùng tốt, cho dù sau khi hắn chết, nam nữ chính đều hận không thể bêu xác hắn, lại còn không thể không làm ra một bộ mặt bi thương, thậm chí nam chính thân là hoàng đế, vì thanh danh, không thể không đích thân đưa tang cho hắn.
Đây là kiểu sợ hãi nào, dù sao Tần Phỉ Thúy cũng cảm thấy, nhân vật như vậy, nàng nhất định không ứng phó nổi.
Tại sao lại xui xẻo như vậy, nàng chỉ là muốn về nhà chuyên tâm làm ruộng mà thôi, bây giờ thì sao? Không chỉ chết đi rồi xuyên không, lại từ một cái hố bom này rơi vào một cái hố khác càng sâu hơn, tại sao nàng lại xui xẻo như vậy chứ.
"Phỉ Thúy, ngươi làm sao vậy?"
Hoàng thị nhìn sắc mặt nữ nhi, lo lắng hỏi.
Cho dù trong lòng đã nghĩ ngợi trăm ngàn lần, nhưng trốn tránh cũng vô dụng, chuyện vẫn phải giải quyết, Phỉ Thúy cảm thấy nàng có thể cố gắng thêm một chút, nói không chừng lại thực hiện được?
"Nương, ta không sao.
"
Chỉ là khi nàng nói ra những lời này, dáng vẻ cũng không có chút nào giống như không sao, đi tới trước mặt Trân Châu, nhìn nàng ta, lớn lên quả thực xinh đẹp, chỉ là một người trông yếu đuối như vậy lại có dũng khí ngoại tình?
"Đại tỷ, ta chỉ hỏi ngươi, lời Phương đại ca nói là sự thật?"
Lúc hỏi lời này, giọng nói đều đang run rẩy.
Bình luận truyện