Chương 22: Chương 22
"Ngươi nói cái gì?" Tần Trân Châu trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin được, "Minh Châu, tại sao, ngươi cũng đối xử với ta như vậy?"
Minh Châu vừa định giải thích, nhưng độ thiện cảm của đại tỷ trong đầu trực tiếp giảm xuống 0, nàng vẫn luôn kiên cường mà giờ khắc này trong mắt lại mang theo mờ mịt, hoàn toàn không biết vì sao?
"Được, các ngươi đều đối xử với ta như vậy, là muốn ép chết ta phải không? Ta đây liền như các ngươi mong muốn.
"
Nói xong, Trân Châu trực tiếp lao về hướng cột trụ bên cạnh.
Tần Minh Châu cả kinh, muốn ngăn cản, Phỉ Thúy lại giữ chặt nàng, lạnh lùng nhìn.
Có lẽ là bởi vì có ký ức của nguyên thân, nàng có nhiều tri thức hơn trước kia rất nhiều, tỷ như một người thật sự gặp muốn tìm chết, sẽ không có ánh mắt cùng động tác như đại tỷ hiện tại.
Quả nhiên, vào lúc người Tần gia đều hoảng sợ, Tần Trân Châu sắp đến cây cột đột nhiên ngừng lại, sau đó hai mắt trợn lên, cả người liền hôn mê bất tỉnh.
"Trân Châu.
"
Thanh âm giống như tiếng kêu tang của Lưu thị vang lên, cả người đều nhào tới.
Tần Minh Châu cả kinh, cũng đi theo kiểm tra, chỉ là sau khi tới gần, tâm lại lạnh xuống, vốn tưởng rằng người nhà nông đơn giản, không nghĩ tới nàng tự xưng là thông minh, lại bị một tiểu cô nương lừa đến xoay vòng quanh.
Không, ngoại trừ cảm giác ưu việt của bản thân nàng, còn có nguyên nhân ở độ thiện cảm.
Như vậy, độ thiện cảm mà nàng vẫn cho rằng là ngón tay vàng, ai ngờ nó cũng không hẳn chỉ mang đến cho nàng toàn là việc tốt, mà còn có thể ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân nàng.
"Được rồi, đại tỷ đừng giả bộ nữa, ta chưa từng thấy người nào té xỉu lại biết che đầu.
" Phỉ Thúy cảm giác nàng lúc này cực kỳ giống tú bà ác độc bức lương vi xướng, "Nếu ngươi đã chết, ta sẽ không đưa ngươi đi am ni cô, như vậy coi như cho nhà đối phương cái công đạo.
"
(Bức lương vi xướng hiểu theo đúng nghĩa đen là “ép con gái nhà lành trở thành kỹ nữ”)
Tần Minh Châu lần đầu tiên nghiêm túc nhìn tam muội nhà mình, lúc này vẫn treo lên nụ cười mỉm như cũ, giống như hoàn toàn không biết lời mình nói ra có bao nhiêu trào phúng.
Đừng nói Tần Minh Châu, đến cả những người khác của Tần gia đều sững sờ nhìn Phỉ Thúy, giống như không quen biết, cảm giác thập phần xa lạ.
Trong bảy năm này, nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì?
Hoàng thị cũng không biết nghĩ tới cái gì, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt bắt đầu rơi xuống, "Phỉ Thúy, Phỉ Thúy của ta, ngươi chịu khổ rồi.
"
Tôn Thị đỏ mắt, quay đầu đi chỗ khác.
Vẻ mặt Tần Lai Phúc càng thêm khổ sở, đều tại hắn.
"Nương, người làm sao vậy?" Phỉ Thúy có chút khó hiểu, cười hỏi.
Hoàng thị lại lắc đầu, "Không có việc gì, nương chỉ là muốn khóc.
"
Về phần Tần Trân Châu, bản thân làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, còn có mặt mũi muốn chết muốn sống, nếu là nàng, đã sớm tìm cái nơi không người, tự mình chấm dứt.
"Chuyện Trân Châu cứ quyết định như vậy đi" Tần Lai Phúc mở miệng nói: "Lão đại, sáng sớm mai, ngươi đưa nàng đến am ni cô.
"
"Vâng.
" Tần Hữu Điền gật đầu.
Tần Trân Châu nằm trên mặt đất choáng váng, hận không chịu được, đồng thời cũng thật sự hoảng hốt.
Nàng bây giờ đã 16 tuổi, từ hôn, còn đi am ni cô, thanh danh khẳng định bị hủy hoại, chờ ba năm qua đi, nàng đều sắp 20, đến lúc đó còn nói thành thân thế nào.
"Gia gia, cầu xin gia gia, ta biết sai rồi, gia gia đừng đưa ta đến am ni cô được không?"
Bất chấp mình còn đang giả ngất, nàng ta đứng lên, quỳ gối trước mặt Tần Lai Phúc khóc lóc cầu xin.
Bình luận truyện