Nhật Ký Làm Ruộng Của Pháo Hôi

Chương 24: Chương 24




Bốn người càng thêm khẩn trương, việc này Phỉ Thúy chưa nói, bọn họ cũng chưa kịp nghĩ tới.

"Phỉ Thúy tỷ tỷ lập được công lớn, cứu tính mạng lão phu nhân cùng đông đảo chủ tử trong phủ, sau khi nàng trọng thương tỉnh lại, lão phu nhân hỏi nàng muốn ban thưởng cái gì, nàng liền khóc nói muốn về nhà, nhớ gia gia nãi nãi, nhớ cha nương.

"
Cung Hỉ trí nhớ không tồi, đem lời Tần ma ma dặn dò nói hết sức có tình cảm, đừng nói bốn người Tần gia đều bắt đầu lau nước mắt, chính hắn hốc mắt cũng có chút đỏ lên.

Hoàng thị vẫn luôn kiên cường lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

"Tần lão gia tử, lão phu nhân bảo nô tài chuyển những lời này, cũng không có ý gì khác, Phỉ Thúy tỷ tỷ không muốn cho các ngươi biết, các ngươi cũng làm bộ như không biết, nhưng lão phu nhân hy vọng, các ngươi có thể đối xử tốt với nàng, đừng để nàng chịu tủi thân nữa.

"
Tần Lai Phúc gật đầu lia lịa, tay áo lau xong nước mắt, lại theo động tác của hắn mà rơi xuống.

"Vết thương trên lưng Phỉ Thúy tỷ tỷ quá sâu, để lại một vết sẹo, có thể sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của nàng, lão phu nhân hy vọng trong chuyện hôn sự, có thể để Phỉ Thúy tỷ tỷ tự mình làm chủ, các ngươi chỉ giúp đỡ.

"
Mấy người nghe lời này, tâm đều thắt lại.

"Còn nữa, nếu các ngươi ghét bỏ nàng ấy, hãy để người truyền tin đến tiệm thuốc Khang Hòa trong huyện, đến lúc đó sẽ có người tới đón Phỉ Thúy tỷ tỷ rời đi, lão phu nhân chúng ta nói, chỉ cần Phỉ Thúy tỷ tỷ nguyện ý, bà có thể đón nàng ấy đi bất cứ lúc nào, cho dù nuôi cả đời cũng không thành vấn đề.

"
"Sẽ không đâu, sao lại ghét bỏ chứ.


"
Tần lão gia tử lắc đầu liên tục: "Muốn nuôi cũng là chúng ta nuôi nó cả đời.

"
"Đúng, đúng.

" Tôn thị gật đầu theo.

Nhìn vẻ mặt bốn người, Cung Hỉ liền biết mục đích đã đạt được, "Ngày mai ta trở về từ biệt Phỉ Thúy tỷ tỷ, nếu Phỉ Thúy tỷ tỷ đã không muốn các ngươi khổ sở, việc này, các ngươi làm bộ như không biết thì tốt hơn.

"
"Được.

" Bốn người gật đầu.

Cung Hỉ rời đi, chỉ là một đêm này, bốn người nằm ở trên giường, ai cũng không ngủ được.

"Gia gia, gia gia không sao chứ, sao mắt lại đỏ như vậy?" Phỉ Thúy hỏi.

"Không có việc gì.

" Tần Lai Phúc cười nói, "Ta cao hứng, nghĩ ngươi về rồi, trong lòng cao hứng, không ngủ được, lát nữa ta về phòng ngủ.


"
Phỉ Thúy ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy không chỉ có gia gia nãi nãi, mà cả cha nương, hôm nay đều có chút cổ quái, có thể là còn chưa quen việc nàng đã trở về, cũng không sao, từ từ bọn họ rồi sẽ quen.

"Phỉ Thúy, ta van cầu ngươi, ta không muốn tới am ni cô.

"
Lúc Tần Trân Châu bị dẫn ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Phỉ Thúy.

"Đại tỷ.

" Phỉ Thúy nâng nàng dậy, mỉm cười nói: "Ngươi đừng sợ, am ni cô cũng không đáng sợ như ngươi tưởng tượng, ta sẽ bảo đại bá mang đủ ngân lượng đi, thỉnh thoảng chúng ta cũng sẽ đi thăm ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi thiếu ăn thiếu mặc.

"
"Ta không cần, ta không muốn đi.

" Tần Trân Châu vẫn lắc đầu như trước, lệ nóng vòng quanh.

"Ta biết ngươi lo lắng cái gì, yên tâm, ngươi là đại tỷ của chúng ta, chờ ngươi từ am ni cô trở về, chúng ta sẽ nghĩ cách nối cho ngươi một mối thành thân, sẽ không làm lỡ chung thân đại sự của ngươi.

"
"Sao lại không lỡ được chứ, khi đó ta đã 19 tuổi.

" Tần Trân Châu nhìn nhu nhược, thanh âm lại bén nhọn, vô cùng chói tai.

"Đại tỷ, ngươi bình tĩnh một chút.

" Thanh âm Phỉ Thúy cũng lớn hơn một chút, "Đi am ni cô, suy nghĩ thật kỹ, tĩnh tâm, tật xấu lả lơi ong bướm, trèo cao ham phú cần phải sửa đổi thật tốt, nếu không, ngươi liền chuẩn bị sống cả đời ở am ni cô đi.

"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện