Chương 27: Chương 27
Minh Châu bị tiếng ầm ĩ làm cho nhức đầu, "Không được khóc.
"
Vương thị đang đi tới đi lui giữa phòng bếp và nhà chính, bưng thức ăn, bày biện chén đũa, thấy tiểu nhi tử nhà mình cũng ở trong đó, có chút đau lòng, "Minh Châu, không cần phải cẩn thận như vậy, các ngươi không phải cũng lớn lên như vậy sao? Sức khỏe cũng không gặp phải vấn đề gì.
"
Minh Châu nghe được lời này lại có chút muốn nôn, chỉ cần tưởng tượng đến thân thể này khi còn nhỏ, tay đen thùi lùi cùng nước mũi xì sụt thì còn ăn cái gì được, mặt cũng tái xanh rồi, "Không được, nhất định phải rửa sạch sẽ.
"
Vương thị bị nàng ấy phản đối như vậy, có chút không vui.
Phỉ Thúy cảm thấy việc này nàng không thể không đếm xỉa đến, dù sao hài tử bẩn thỉu, cũng thực sự ảnh hưởng đến khẩu vị.
"Tam thẩm, ta cảm thấy nhị tỷ yêu cầu nghiêm khắc một chút cũng tốt, mà không biết bây giờ bọn chúng có đủ năm tuổi hay chưa, qua năm mới, ta định đưa những hài tử đủ năm tuổi trong nhà đến trường học.
"
"Phỉ Thúy, ngươi nói thật sao?" Ánh mắt Vương thị sáng lên, việc này nàng không phải không nghĩ tới, chỉ tiếc trong nhà ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, làm gì có rảnh tiền để đưa hài tử đến trường, ở trong mắt nàng, không có ai thông minh hơn con cái nhà mình.
"Vâng.
"
Phỉ Thúy gật đầu, "Ta nghĩ, các tiên sinh trong trường học thích những hài tử trắng trẻo sạch sẽ hơn là những hài tử bẩn thỉu không thích sạch sẽ.
"
Vừa nghe nói thế, Vương thị lập tức xông tới trước mặt tiểu nhi tử, đánh vào mông nó một cái, "Rửa sạch sẽ cho lão nương, rửa không sạch, thì không được ăn cơm.
"
Lý thị vốn đau lòng, cũng yên lặng tiến lên, thật ra cũng không nói lời dọa nạt gì, chỉ là không để ý tới nhi tử đang khóc lóc ầm ĩ, cầm lấy tay nó, bắt đầu nghiêm túc hỗ trợ rửa sạch.
"Phỉ Thúy, Bình An và Trường An có thể đi không? Tuổi tác liệu có lớn quá không?"
Hoàng thị nhìn nữ nhi không giống như đang nói giỡn, có chút lo lắng hỏi.
"Ngoại trừ đại ca đều có thể đi, coi như không thi đậu công danh, có thể biết đọc biết viết luôn là ưu điểm, hơn nữa, biết đâu tổ tiên phù hộ, con cháu nhà chúng ta lại thi được công danh, cũng là chuyện đại hỉ.
" Phỉ Thúy cười híp mắt nói.
Tất cả mọi người đều thích nghe lời này.
Minh Châu đứng một bên nhìn, nàng ấy đột nhiên phát hiện, trong nhà này, thông minh nhất chính là tam muội.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ.
Lưu thị không vừa lòng, trực tiếp hét lên: "Phỉ Thúy, tại sao đại ca ngươi không thể đi? Ngươi có phải có thành kiến với hắn không?"
Tần Khang Bình nghe nói như thế, mặt liền ửng đỏ.
"Nương, ta sắp làm cha rồi, lại đến trường đọc sách, còn ra thể thống gì.
"
"Đồ ngốc.
"
Lưu thị lại càng tức giận, "Ta đây là vì ai chứ!"
Nhi tử lại không đứng về phía nàng ta, nàng ta tức chết rồi.
Trong nhà tuy rằng rách nát, nhưng vì nghênh đón năm mới, nên đều chuẩn bị đầy đủ đồ đạc cần thiết, ngày nào nên làm chuyện gì cũng được tiến hành đâu vào đấy, người lớn bề bộn nhiều việc, hài tử thì vui vẻ, trong thôn rất náo nhiệt.
Mỗi ngày Phỉ Thúy đều may quần áo cho người nhà, lúc mệt mỏi thì đi dạo trong thôn một vòng để biết người, biết đường, quen thuộc thôn.
Thời gian trôi nhanh.
Đêm giao thừa, Tần Lai Phúc vô cùng kích động, trong mắt hắn cả nhà cuối cùng cũng đoàn tụ, Lưu thị nghe lời hắn nói, bĩu môi, cũng không dám nhắc tới Trân Châu vào lúc này.
"Sang năm mọi người làm việc cho thật tốt, không ai được lười biếng.
"
Tần Lai Phúc nói xong liền bắt đầu ăn cơm, bữa cơm tất niên phong phú, ai nấy đều ăn đến miệng bóng nhẫy.
Bình luận truyện