Quy Về Điền Viên
Quyển 1 - Chương 36: Lừa tiền
Hạ gia tiễn đại phu về, tụ họp ở nhà chính, nghĩ ra biện pháp.
Năm mươi lượng! Đó là năm mươi lượng đấy, với nhiều hộ nhà nông mà nói, bán hết tất cả tài sản họ sở hữu đi cũng không có được số tiền này. Ngoại trừ Hạ Mộc, những người khác mặt mũi buồn như nhà có tang.
“Cứu người quan trọng hơn, trước hết chúng ta thử tính xem tiền mặt có bao nhiêu rồi nói sau. Hiện giờ trong tay con có ba, bốn nghìn văn tiền.” Hạ Đa Quý mở miệng đầu tiên.
“Tạm thời con cũng chỉ có thể lấy ra bằng đó.” Hạ Phú Quý nói.
“Trong nhà, tiền của cha mẹ giành giụm cũng khoảng bằng đó, còn thừa đều để cho em trai, em gái con làm sính lễ và của hồi môn, không thể động đến khoản đó. Dù có đi vay người ta cũng không đủ, muốn bán đất cũng phải có thời gian. Nhưng cha các con chờ không nổi… Ô ô… Cha bọn nhỏ à! Chuyện trong nhà đã thế sao ông còn đổ bệnh, thế chẳng phải là muốn mạng cả nhà ta sao?” Hà thị khóc hô.
“Mẹ, mẹ đừng vội, trên tay con có chút bạc, con về lấy, nhất định phải chữa khỏi cho cha.” Hạ Mộc nói xong liền đi ra ngoài, không nhìn thấy đằng sau có một đôi mắt sáng ngời.
Hạ Mộc trở lại tượng pha, vừa định đi lấy bạc, nghĩ đến Tử Tang, hắn do dự một chút rồi lên lầu vì trong phòng khách không thấy tiểu thư. Hắn gõ cửa phòng nói: “Tiểu thư.”
“Vào đi.” Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng nói của Tử Tang.
Hạ Mộc đẩy cửa ra, nhưng không bước vào, thấy tiểu thư đang xem sách do dự một hồi, nói: “Tiểu thư, cha tôi đổ bệnh, đại phu nói cần năm mươi lượng bạc, trong nhà không gom đủ tiền. Tôi muốn lấy bạc mang qua.”
Giờ trên tay hắn không sai biệt lắm cũng có năm mươi lượng bạc, là bình thường săn thú và lần trước bán lão hổ cất đi.
Trước đây Hạ Đại Hầu còn hồng hào khoẻ mạnh, thật sự không giống đột nhiên bị bệnh, hơn nữa còn cần đến một con số thiên văn để chữa.
Tử Tang ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc, không khách khí nói: “Đó là tiền anh kiếm được, không cần hỏi tôi, tôi không nhàn đến mức quản chuyện nhà anh.”
Nàng không muốn làm lão mụ tử. Nàng không hiểu, sao hắn có thể hào phóng như vậy, giao hết chỗ tiền bỏ công vất vả kiếm được cho nàng. Nếu nàng nhận, chẳng hoá hắn mất công toi, nhưng nghĩ đến lần trước hắn muốn giao cho mình, nàng không lấy, hắn vì số bạc kia đau khổ mấy ngày.
Dù hắn là hạ nhân của mình, cũng không có mấy hạ nhân trung thành được như hắn.
Hạ Mộc nhìn ra được tiểu thư nhà mình không còn kiên nhận, vội vâng một tiếng rồi đi xuống lầu. Xuống đến phòng khác, trên mặt hắn không tự chủ được xuất hiện một chút thương cảm. Hắn tự nhủ thầm, tiểu thư không thích quản việc, sau này bản thân không nên làm phiền tiểu thư. Có một số việc tiểu thư không quan tâm đến, hắn sẽ tự mình làm chủ.
Hạ Mộc không yên lòng đi đến Hạ gia. Vô tình hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước có một thân ảnh quen quen. Ngạc nhiên, đây không phải là vị đại phu lúc nãy sao. Tuy rằng bộ râu dê không còn, nhưng hắn tuyệt đối không nhận sai người, sao nhanh như vậy đã cạo râu đi rồi. Hơn nữa, không còn bộ dáng ổn trọng trí tuệ của đại phu nữa, ngay cả hòm thuốc cũng không có. Giờ ông ta đi nghênh ngang, vừa lắc lư đầu, vừa ngoáy mũi, thỉnh thoảng còn nhổ loạn nước miếng.
Đây sao có thể là đại phu, nếu là đại phu thì hỏng rồi, bệnh của cha hắn sao có thể chữa khỏi được? Nghĩ thế, hắn vội đi theo, tính hỏi cho rõ ràng. Sự việc liên quan đến tính mạng của cha, hắn không thể tuỳ tiện giao cho hạng người như vậy.
Ở chỗ rẽ, một giọng nói vang lên khiến bước chân Hạ Mộc ngừng lại:
“Lưu Sơn Đầu, không phải mày về rồi sao, sao còn ở thôn chúng ta?”
Giọng nói này, Hạ Mộc nhận ra, là một người nổi tiếng lười nhác trong thôn, chỉ thích lừa ăn lừa uống, miệng toàn bốc phét, giờ hơn ba mươi tuổi còn chưa lấy vợ.
Đại phu này sao lại biết người đó, hơn nữa nghe ngữ khí của Lý Thiết Ngưu, dường như hai người quen thân.
“Tao còn có việc, xong mới về. Có nước không, cho tao một chén, khát chết mẹ rồi.” Người bị gọi là Lưu Sơn Đầu, cũng là đại phu lúc nãy xem bệnh cho Hạ Đại Hầu trả lời.
“Có, đợi lát.” Lý Thiết Ngưu đáp.
“Lần trước, chuyện tao nói với mày, mày đừng lo. Lão tử rất nhanh sẽ có tiền, đến lúc đó mày phải đưa một phần cho tao, phần còn lại của mày.” Lưu Sơn Đầu kia lại nói.
“Này, nước đây.” Lý Thiết Ngưu nói tiếp: “Lần trước mày không phải nói chưa đủ tiền sao? Nhanh như vậy đã đủ rồi, đó là một số bạc không nhỏ đâu.”
“Tao gặp người có tiền, hơn nữa ta còn gặp may, chỉ cần giả làm đại phu, đi một lúc, nói mấy câu đã có một trăm văn tiên. Quả thực là bánh thịt từ trên trời rơi xuống!” Lưu Sơn Đầu rất đắc ý nói.
Vô tình nghe được, sắc mặt Hạ Mộc vô cùng khó coi, im lặng thật lâu rồi yên lặng xoay người rời đi, không nghe hai người nói chuyện với nhau tiếp nữa. Người thân của hắn lại gọi người đến giả làm đại phu, vậy cha hắn căn bản không có bệnh. Đã nói rồi mà, lần trước sao bọn họ có thể buông tay lão hổ nhanh thế, hoá ra còn có chiêu này. Vì lừa bạc trong tay hắn, người nhà hắn quả là hao hết tâm tư.
Bước chân Hạ Mộc lảo đảo đi về tượng pha, cả người như không còn linh hồn.
Tử Tang đi xuống lầu, vào trong viện, nhìn thấy Hạ Mộc như vậy. Hắn không giống bình thường cười ngây ngô chào nàng, thật khác thường, nàng hỏi: “Anh sao thế?”
Hạ Mộc ngạc nhiên, nhìn Tức Mặc Tử Tang, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư…”
Âm thanh vừa nặng nề vừa tuyệt vọng, Tức Mặc Tử Tang càng cảm thấy không đúng.
Hạ Mộc ngẩn ngơ ngồi xuống bậc thềm, tự lẩm bẩm: “Sao bọn họ có thể làm như thế, vì bạc trong tay tôi. Cha giả vờ bị bệnh, còn tìm người giả làm đại phu, tôi cũng là người nhà của họ mà… Sao bọn họ có thể làm như vậy…”
Tức Mặc Tử Tang vỡ lẽ. Đã nói rồi, Hạ Đại Hầu kia sao bị bệnh được. Nàng vốn dĩ đã cảm thấy khả nghi, hoá ra là có chuyện xảy ra thật.
Dù người của Hạ gia có thể làm ra chuyện này không kỳ quái lắm, nhưng lạ ở chỗ, nhiều người đều là cực phẩm như thế, sao lại chòi ra một người hoàn toàn tương phản như Hạ Mộc chứ, thật là lạ? Có lẽ duy nhất bình thường một chút chính là đôi long phượng thai kia.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì? Tôi đói rồi, anh đi nấu cơm đi.” Tức Mặc Tử Tang mặt không biểu cảm ra lệnh.
Bị người nhà đối xử như vậy còn không có chuyện gì, Hạ Mộc rất là ủy khuất nhìn Tử Tang, nhưng hắn đứng lên, đi ra sau viện. Bụng của tiểu thư quan trọng hơn, chuyện khác về sau lại tính.
Hắn cứ như vậy?
Tử Tang nhìn bóng lưng Hạ Mộc, trên gương mặt không biểu cảm xuất hiện biểu tình có chút cổ quái lại có chút mê man.
Nàng lấy ghế dựa, ngồi trong sơn, nhìn về ngọn núi phía xa không biết đang nghĩ gì. Không biết bao lâu sau, tầm mắt nàng thu về, nhìn ra ngoài sân.
Không đến một lúc sau, một thân ảnh vội vội vàng vàng xuất hiện, người tới Hạ Đa Quý, mãi không thấy Hạ Mộc nói là đi lấy bạc trở về nên hắn đến tìm. Vốn dĩ muốn gọi to, không ngờ lại nhìn thấy Tử Tang mặt không biểu cảm đang nhìn hắn, hắn sửng sốt, hoàn hồn xong, xấu hổ cười chào hỏi, “Em dâu ở đây à!”
Năm mươi lượng! Đó là năm mươi lượng đấy, với nhiều hộ nhà nông mà nói, bán hết tất cả tài sản họ sở hữu đi cũng không có được số tiền này. Ngoại trừ Hạ Mộc, những người khác mặt mũi buồn như nhà có tang.
“Cứu người quan trọng hơn, trước hết chúng ta thử tính xem tiền mặt có bao nhiêu rồi nói sau. Hiện giờ trong tay con có ba, bốn nghìn văn tiền.” Hạ Đa Quý mở miệng đầu tiên.
“Tạm thời con cũng chỉ có thể lấy ra bằng đó.” Hạ Phú Quý nói.
“Trong nhà, tiền của cha mẹ giành giụm cũng khoảng bằng đó, còn thừa đều để cho em trai, em gái con làm sính lễ và của hồi môn, không thể động đến khoản đó. Dù có đi vay người ta cũng không đủ, muốn bán đất cũng phải có thời gian. Nhưng cha các con chờ không nổi… Ô ô… Cha bọn nhỏ à! Chuyện trong nhà đã thế sao ông còn đổ bệnh, thế chẳng phải là muốn mạng cả nhà ta sao?” Hà thị khóc hô.
“Mẹ, mẹ đừng vội, trên tay con có chút bạc, con về lấy, nhất định phải chữa khỏi cho cha.” Hạ Mộc nói xong liền đi ra ngoài, không nhìn thấy đằng sau có một đôi mắt sáng ngời.
Hạ Mộc trở lại tượng pha, vừa định đi lấy bạc, nghĩ đến Tử Tang, hắn do dự một chút rồi lên lầu vì trong phòng khách không thấy tiểu thư. Hắn gõ cửa phòng nói: “Tiểu thư.”
“Vào đi.” Một lúc sau, bên trong truyền đến tiếng nói của Tử Tang.
Hạ Mộc đẩy cửa ra, nhưng không bước vào, thấy tiểu thư đang xem sách do dự một hồi, nói: “Tiểu thư, cha tôi đổ bệnh, đại phu nói cần năm mươi lượng bạc, trong nhà không gom đủ tiền. Tôi muốn lấy bạc mang qua.”
Giờ trên tay hắn không sai biệt lắm cũng có năm mươi lượng bạc, là bình thường săn thú và lần trước bán lão hổ cất đi.
Trước đây Hạ Đại Hầu còn hồng hào khoẻ mạnh, thật sự không giống đột nhiên bị bệnh, hơn nữa còn cần đến một con số thiên văn để chữa.
Tử Tang ngẩng đầu nhìn Hạ Mộc, không khách khí nói: “Đó là tiền anh kiếm được, không cần hỏi tôi, tôi không nhàn đến mức quản chuyện nhà anh.”
Nàng không muốn làm lão mụ tử. Nàng không hiểu, sao hắn có thể hào phóng như vậy, giao hết chỗ tiền bỏ công vất vả kiếm được cho nàng. Nếu nàng nhận, chẳng hoá hắn mất công toi, nhưng nghĩ đến lần trước hắn muốn giao cho mình, nàng không lấy, hắn vì số bạc kia đau khổ mấy ngày.
Dù hắn là hạ nhân của mình, cũng không có mấy hạ nhân trung thành được như hắn.
Hạ Mộc nhìn ra được tiểu thư nhà mình không còn kiên nhận, vội vâng một tiếng rồi đi xuống lầu. Xuống đến phòng khác, trên mặt hắn không tự chủ được xuất hiện một chút thương cảm. Hắn tự nhủ thầm, tiểu thư không thích quản việc, sau này bản thân không nên làm phiền tiểu thư. Có một số việc tiểu thư không quan tâm đến, hắn sẽ tự mình làm chủ.
Hạ Mộc không yên lòng đi đến Hạ gia. Vô tình hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước có một thân ảnh quen quen. Ngạc nhiên, đây không phải là vị đại phu lúc nãy sao. Tuy rằng bộ râu dê không còn, nhưng hắn tuyệt đối không nhận sai người, sao nhanh như vậy đã cạo râu đi rồi. Hơn nữa, không còn bộ dáng ổn trọng trí tuệ của đại phu nữa, ngay cả hòm thuốc cũng không có. Giờ ông ta đi nghênh ngang, vừa lắc lư đầu, vừa ngoáy mũi, thỉnh thoảng còn nhổ loạn nước miếng.
Đây sao có thể là đại phu, nếu là đại phu thì hỏng rồi, bệnh của cha hắn sao có thể chữa khỏi được? Nghĩ thế, hắn vội đi theo, tính hỏi cho rõ ràng. Sự việc liên quan đến tính mạng của cha, hắn không thể tuỳ tiện giao cho hạng người như vậy.
Ở chỗ rẽ, một giọng nói vang lên khiến bước chân Hạ Mộc ngừng lại:
“Lưu Sơn Đầu, không phải mày về rồi sao, sao còn ở thôn chúng ta?”
Giọng nói này, Hạ Mộc nhận ra, là một người nổi tiếng lười nhác trong thôn, chỉ thích lừa ăn lừa uống, miệng toàn bốc phét, giờ hơn ba mươi tuổi còn chưa lấy vợ.
Đại phu này sao lại biết người đó, hơn nữa nghe ngữ khí của Lý Thiết Ngưu, dường như hai người quen thân.
“Tao còn có việc, xong mới về. Có nước không, cho tao một chén, khát chết mẹ rồi.” Người bị gọi là Lưu Sơn Đầu, cũng là đại phu lúc nãy xem bệnh cho Hạ Đại Hầu trả lời.
“Có, đợi lát.” Lý Thiết Ngưu đáp.
“Lần trước, chuyện tao nói với mày, mày đừng lo. Lão tử rất nhanh sẽ có tiền, đến lúc đó mày phải đưa một phần cho tao, phần còn lại của mày.” Lưu Sơn Đầu kia lại nói.
“Này, nước đây.” Lý Thiết Ngưu nói tiếp: “Lần trước mày không phải nói chưa đủ tiền sao? Nhanh như vậy đã đủ rồi, đó là một số bạc không nhỏ đâu.”
“Tao gặp người có tiền, hơn nữa ta còn gặp may, chỉ cần giả làm đại phu, đi một lúc, nói mấy câu đã có một trăm văn tiên. Quả thực là bánh thịt từ trên trời rơi xuống!” Lưu Sơn Đầu rất đắc ý nói.
Vô tình nghe được, sắc mặt Hạ Mộc vô cùng khó coi, im lặng thật lâu rồi yên lặng xoay người rời đi, không nghe hai người nói chuyện với nhau tiếp nữa. Người thân của hắn lại gọi người đến giả làm đại phu, vậy cha hắn căn bản không có bệnh. Đã nói rồi mà, lần trước sao bọn họ có thể buông tay lão hổ nhanh thế, hoá ra còn có chiêu này. Vì lừa bạc trong tay hắn, người nhà hắn quả là hao hết tâm tư.
Bước chân Hạ Mộc lảo đảo đi về tượng pha, cả người như không còn linh hồn.
Tử Tang đi xuống lầu, vào trong viện, nhìn thấy Hạ Mộc như vậy. Hắn không giống bình thường cười ngây ngô chào nàng, thật khác thường, nàng hỏi: “Anh sao thế?”
Hạ Mộc ngạc nhiên, nhìn Tức Mặc Tử Tang, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư…”
Âm thanh vừa nặng nề vừa tuyệt vọng, Tức Mặc Tử Tang càng cảm thấy không đúng.
Hạ Mộc ngẩn ngơ ngồi xuống bậc thềm, tự lẩm bẩm: “Sao bọn họ có thể làm như thế, vì bạc trong tay tôi. Cha giả vờ bị bệnh, còn tìm người giả làm đại phu, tôi cũng là người nhà của họ mà… Sao bọn họ có thể làm như vậy…”
Tức Mặc Tử Tang vỡ lẽ. Đã nói rồi, Hạ Đại Hầu kia sao bị bệnh được. Nàng vốn dĩ đã cảm thấy khả nghi, hoá ra là có chuyện xảy ra thật.
Dù người của Hạ gia có thể làm ra chuyện này không kỳ quái lắm, nhưng lạ ở chỗ, nhiều người đều là cực phẩm như thế, sao lại chòi ra một người hoàn toàn tương phản như Hạ Mộc chứ, thật là lạ? Có lẽ duy nhất bình thường một chút chính là đôi long phượng thai kia.
“Tôi còn tưởng là chuyện gì? Tôi đói rồi, anh đi nấu cơm đi.” Tức Mặc Tử Tang mặt không biểu cảm ra lệnh.
Bị người nhà đối xử như vậy còn không có chuyện gì, Hạ Mộc rất là ủy khuất nhìn Tử Tang, nhưng hắn đứng lên, đi ra sau viện. Bụng của tiểu thư quan trọng hơn, chuyện khác về sau lại tính.
Hắn cứ như vậy?
Tử Tang nhìn bóng lưng Hạ Mộc, trên gương mặt không biểu cảm xuất hiện biểu tình có chút cổ quái lại có chút mê man.
Nàng lấy ghế dựa, ngồi trong sơn, nhìn về ngọn núi phía xa không biết đang nghĩ gì. Không biết bao lâu sau, tầm mắt nàng thu về, nhìn ra ngoài sân.
Không đến một lúc sau, một thân ảnh vội vội vàng vàng xuất hiện, người tới Hạ Đa Quý, mãi không thấy Hạ Mộc nói là đi lấy bạc trở về nên hắn đến tìm. Vốn dĩ muốn gọi to, không ngờ lại nhìn thấy Tử Tang mặt không biểu cảm đang nhìn hắn, hắn sửng sốt, hoàn hồn xong, xấu hổ cười chào hỏi, “Em dâu ở đây à!”
Bình luận truyện