Thiên Lý Đào Hoa Nhất Thế Khai

Chương 20: C20: Chương 20



"Mộ cô nương, ánh nắng mặt trời mạnh dần, hay là cô tìm chỗ tránh nắng chút đã?" Nam Tư Nguyệt hỏi.

"Không được, ta phải lên đường." Mộ Huyền Linh lắc đầu, nàng khoác áo bào trốn dưới bóng cây, vết bỏng đã đỡ hơn rất nhiều. Nàng nhìn về phía A Bảo, ném túi gấm cướp được từ Cao Thu Mân sang, Tú Tú liền đỡ lấy.

"A Bảo, đây là bảo vật của ngươi, tỷ tỷ phải đi đây."

A Bảo nằm trên vai Tú Tú, đôi mắt đen tròn không nỡ nhìn Mộ Huyền Linh.

"Tỷ tỷ, tỷ muốn đi tìm ca ca sao?"

Mộ Huyền Linh trầm mặc chốc lát, nhẹ gật đầu.

Tú Tú cầm túi gấm, đột nhiên lấy dũng khí nói: "Mộ, mộ cô nương, có thể cho A Bảo đi theo cô không?"

Mộ Huyền Linh ngạc nhiên nhìn Tú Tú: "Đi theo ta? Để làm gì?"

Tú Tú nói: "Các ngươi có biết, vạn vật trên thế gian, đều có bảo khí? Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy linh lực, nhưng Khứu Bảo Thử bọn ta có thể nhìn thấy bảo khí, bảo vật càng lợi hại, bảo khí phát ra càng mạnh. Đây cũng là lí do vì sao pháp trận có thể ngăn cản linh lực, nhưng không thể ngăn cản cảm giác của bọn ta với bảo khí." Tú Tú nói có chút ngại ngùng: "Ta thấy trên người Mộ cô nương có rất bảo khí rất mạnh.. Chắc hẳn trên người có rất nhiều bảo vật."


Mộ Huyền Linh nhịn không được cười lên.

Tú Tú lại nói: "Bọn ta muốn tăng tu vi, chỉ có hấp thụ bảo khí. Trên tay ta đều là bảo vật mà cha A Bảo để lại cho ta, bảo khí đã sớm bị hút cạn, không có tác dụng với các ngươi. Cho nên.. Cho nên.. Ta tặng cô hết những bảo vật này, cô có thể để A Bảo tu luyện trong bảo vật của cô không?"

Bây giờ Mộ Huyền Linh mới hiểu được ý của nàng, dở khóc dở cười nói: "Được thì vẫn được, chỉ là ngươi chịu được cảnh mẫu tử xa cách sao? A Bảo là bán yêu, không có yêu đan, dù tu hành thế nào, cũng không thể hóa thành người được."

Tú Tú chán nản nói: "Ta biết, nhưng ta hi vọng A Bảo có thể học được chút bản lĩnh, bảo vệ tốt chính mình."

A Bảo ngẩng đầu, không hiểu nhìn Tú Tú.

"Mẹ, người muốn đuổi con đi sao?"

Tú Tú sờ lên đầu A Bảo, ôn nhu nói: "A Bảo, con đi theo tỷ tỷ, nàng giỏi hơn mẫu thân nhiều, có thể đưa con theo tu luyện. Mẫu thân còn có việc.."

A Bảo đột nhiên thông minh, hỏi: "Mẹ muốn đi tìm cha sao?"

Tú Tú gật gật đầu, đau thương nói: "Chàng đi ba năm, không biết có xảy ra chuyện gì không, ta phải đi tìm chàng."

Mộ Huyền Linh nghe vậy hơi cảm động, hỏi: "Cha A Bảo tên gì?"

Tú Tú nói: "Chàng là Phó Thương Ly."

Mộ Huyền Linh nhớ tới, trước đó A Bảo có nói cha mình là tu sĩ giàu nhất thế gian, hiện giờ giàu nhất Tiên Minh chỉ có cung Bích Tiêu, mà cung chủ cung Bích Tiêu, họ Phó.

Mộ Huyền Linh nhìn Nam Tư Nguyệt, Nam Tư Nguyệt nhìn ra nghi hoặc của nàng, mỉm cười nói: "Đệ tử trong cung Bích Tiêu hiện giờ, không có ai tên này."

"Chắc là dùng tên giả, làm chuyện xấu, sao dám dùng tên thật." Mộ Huyền Linh nói thầm một tiếng.

Nam Tư Nguyệt cười cười, nhìn Tú Tú, dịu dàng nói: "Tú Tú, cô là dị thú trân quý, đừng mạo hiểm đến cung Bích Tiêu. Tên Phó Thương Ly này, ta sẽ giúp cô nghe ngóng, cô nên chờ ở đây, nhỡ đâu hắn trở về tìm các cô, lại không thấy người, chẳng phải là bỏ lỡ sao?"


Hình như Tú Tú mười phần tin cậy Nam Tư Nguyệt, nàng vốn có chút mơ hồ, nghe Nam Tư Nguyệt dịu dàng thuyết phục, lập tức gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

"Nam công tử nói rất có lý, vậy ta ở đây chờ hắn, làm phiền huynh giúp ta nghe ngóng."

"Tiện tay thôi." Nam Tư Nguyệt gật đầu cười nói.

"A Bảo, ngươi đồng ý đi cùng tỷ tỷ không?" Tú Tú hỏi A Bảo.

A Bảo do dự một lát, cuối cùng nhẹ gật đầu.

Nó không biết vì cái gì mà rất thích Mộ Huyền Linh, nó luôn cảm thấy trên người Mộ tỷ tỷ có khí tức vô cùng hấp dẫn, khiến nó không nỡ rời đi. Mặc dù cũng không nỡ xa mẹ, nhưng mẹ bảo nó đi theo tỷ tỷ, nó liền nghe mẫu thân.

A Bảo lại từ trên vai Tú Tú nhảy sang vai Mộ Huyền Linh, tùy ý cho Mộ Huyền Linh vuốt v e thân thể mềm mại của mình.

Mộ Huyền Linh đội mũ lên, nhìn Nam Tư Nguyệt, mỉm cười nói: "Đa tạ ơn cứu giúp của Nam công tử, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định báo đáp."

Nam Tư Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Mộ cô nương bảo trọng."

Mộ Huyền Linh tạm biệt xong, vội vàng biến mất trong âm ảnh.

Nam Tư Nguyệt đứng yên một lát, sau đó chầm chậm quay người rời đi. Hắn không đi nhanh, khiến người khác rất khó phát hiện ra hắn là người què.


Trong rừng, gió vọng lại tiếng hắn ngâm thơ thở dài.

"Cùng quân sơ quen biết, giống như cố nhân về. Thiên Nhai Minh Nguyệt mới, sớm tối nhất tương tư.."

Mộ Huyền Linh đã đánh dấu lên người Tạ Tuyết Thần từ trước, sau khi Linh Lung Già được phá, nàng lập tức cảm ứng được phương hướng của Tạ Tuyết Thần, chính là hướng đi về thành Ủng Tuyết.

Bóng dáng nàng biến mất trong âm ảnh, chạy như bay về hướng Tạ Tuyết Thần.

"Tỷ tỷ, ca ca kia không xấu, tỷ muốn báo thù sao?" A Bảo trong ngực hỏi.

Mộ Huyền Linh nghiến răng nói: "Trước kia quá nuông chiều hắn, chờ ta đuổi kịp hắn, nhất định bắt hắn phải như này, phải như kia!"

A Bảo mờ mịt nói: "Là như nào cơ?"

"Trẻ con không nên hỏi nhiều." Mộ Huyền Linh búng trán nó một cái, nó kêu một tiếng rụt đầu về.

Lúc lâu sau, nó lại nghe được Mộ Huyền Linh nói: "Kỳ thật Tạ Tuyết Thần cũng không phải là xấu.. Dù sao ma thể của ta cũng là bán yêu, có chút khác biệt chính tà với hắn, lại liên tục động chạm vào hắn, hắn là người cương chính cứng nhắc, khẳng định nhất thời không tiếp nhận nổi."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện