Chương 36: C36: Chương 36
Tạ Tuyết Thần xoay người lại, thấy Mộ Huyền Linh đứng trong tuyết, ánh trăng chiếu rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, sáng ngời không tì vết, đôi mắt vốn luôn thông minh xảo quyệt không biết vì lý do gì mà trở nên tĩnh lặng sâu thẳm.
"Sao vậy?" Tạ Tuyết Thần hỏi.
Giọng nói của hắn không tự chủ mà nhẹ nhàng mấy phần, có chút hỏi thăm mà chính hắn cũng không nhận thấy được.
Chớp mắt một cái, sương mù trong mắt Mộ Huyền Linh đột nhiên tản đi, tựa như thương cảm vừa rồi chỉ là hắn nhất thời hoa mắt.
"Vừa nãy bị những người không liên quan làm phiền, ta vừa nhớ ra, còn có một việc chưa làm." Mộ Huyền Linh vừa nói vừa đi về phía Tạ Tuyết Thần, đứng bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn về phía binh lan: "Ta mới thấy một thanh kiếm."
Tạ Tuyết Thần nghĩ nàng nhìn thấy kiếm trong ảo cảnh, nhưng tay Mộ Huyền Linh lại chỉ về phía một cây khác. Thanh kiếm kia nhìn như phong cách cổ xưa mà nặng nề, trên thân kiếm có khắc pháp trận minh văn, nhưng trên thân kiếm chằng chịt vết nứt, hiển nhiên đã từng trải qua trận chiến kịch liệt vô cùng, vết thương lớn như vậy, linh khí tẫn tán, khó mà tu sửa.
"Thanh kiếm này tên là Vạn Nhẫn." Tạ Tuyết Thần thấy Mộ Huyền Linh muốn giơ kiếm lên, nhưng trầy trật hết sức, liền tiến lên một bước, giúp nàng nắm chuôi kiếm. "Kiếm này nặng ba trăm sáu mươi cân, được rèn từ sắt thiên thạch trong ba mươi năm, pháp khí thiên cấp, mạnh mẽ vô cùng."
Vạn Nhẫn, là trọng kiếm phụ thân tặng hắn sau khi trưởng thành, cũng là bằng hữu hắn nể trọng nhất.
"Nhưng nó vẫn nứt rồi." Mộ Huyền Linh khẽ thở dài, m ơn trớn vết nứt trên thân kiếm: "Chắc hẳn ngươi đã trải qua một trận chiến cực kỳ thảm thiết."
Tạ Tuyết Thần trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi mở miệng nói: "Bảy năm trước, liên minh yêu ma huyết tẩy Minh Nguyệt sơn trang, ta hiển nhiên trải qua."
"Đều nói là ngươi cứu Cao Thu Mân, thậm chí vì vậy mà bị trọng thương." Mộ Huyền Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Tạ Tuyết Thần hơi cau mày, nói: "Ta không nhớ."
"Không nhớ?" Sóng mắt Mộ Huyền Linh khẽ động.
"Tố Ngưng Chân nhận được truyền âm cầu cứu của Cao Thu Mân, lúc chạy tới Minh Nguyệt sơn trang, ta đã trọng thương hôn mê, thập vạn nhất sinh, còn Vạn Nhẫn thì đã nứt vỡ. Nàng đưa ta về thành Ủng Tuyết, để lại kim đan Cửu Chuyển, nói là báo đáp ơn cứu mạng Cao Thu Mân. Ta uống kim đan xong, hôn mê nửa tháng mới tỉnh, Minh Nguyệt sơn trang xảy ra chuyện gì, ta đều không nhớ, toàn là nghe kể từ người khác."
Quan hệ giữa Minh Nguyệt sơn trang và những tông môn khác tương đối hời hợt, chỉ thân thiết hơn với Kính Hoa Cốc. Đại phu nhân của trang chủ Minh Nguyệt sơn trang Cao Phượng Hử là Tố Ngưng Hi, tỷ muội song sinh với cốc chủ Tố Ngưng Chân hiện giờ. Chỉ là Tố Ngưng Hi hồng nhan bạc mệnh, lúc sinh con xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hương tiêu ngọc vẫn. Nghe đồn lúc ấy nàng cũng là tu sĩ kim đan, không thể chết vì sinh khó, lại nói lúc Cao Thu Mân ra đời trời sinh dị tượng, linh lực kích động, sợ rằng Tố Ngưng Hi bởi vì vậy mà đan hủy người mất. Tố Ngưng Chân tỷ muội tình thâm với Tố Ngưng Hi, sau khi chị qua đời, liền cực kì quan tâm chăm sóc Cao Thu Mân, Cao Thu Mân cửa nát nhà tan, liền bái nhập môn hạ của Tố Ngưng Chân, thiên tư nàng không tầm thường, trời sinh cửu khiếu, ba tuổi mở được thần khiếu, trước hai mươi tuổi kết thành kim đan, sắp đạt tới pháp tướng nguyên anh. Trong giới tu đạo, người ngưỡng mộ Cao Thu Mân đếm không hết, thậm chí còn có một vài vị pháp tướng tôn giả, nhưng người người đều biết, trong lòng nàng chỉ có Tạ Tuyết Thần.
Trong lòng Mộ Huyền Linh có chút chua chát, nàng vẫn nghi ngờ sự bảo vệ của Tạ Tuyết Thần đối với Cao Thu Mân trong rừng hôm đó. Dù biết Tạ Tuyết Thần không có tình ý nam nữ với Cao Thu Mân, nhưng đối với người tu đạo mà nói, song tu chưa chắc cần cảm tình, rất nhiều tu sĩ lựa chọn bạn lữ, thậm chí chỉ nhìn tu vi, bởi vì đứa trẻ do hai vị pháp tướng tôn giả sinh hạ, tư chất nhất định hơn người.
Mộ Huyền Linh là bán yêu, bán yêu không thể sinh con, Tạ Tuyết Thần là thần nhân mười khiếu, không biết có bao nhiêu nữ tu muốn sinh con với hắn..
"Hừ!" Mộ Huyền Linh tức giận giẫm chân: "Không cho phép ngươi có con với người khác!"
Con ở đâu ra?
Hắn không theo kịp suy nghĩ của Mộ Huyền Linh, càng không hiểu đối phương bất ngờ cáu giận, mới nãy.. Không phải còn nói đau lòng vì hắn sao?
Quả nhiên tu luyện ma công dễ tẩu hỏa nhập ma, hỉ nộ vô thường.
"Ngươi đã cứu nàng ta rồi, nàng ta còn mưu đồ gây rối với ngươi, đúng là được voi đòi tiên." Mộ Huyền Linh giận dữ bất bình nói.
Tạ Tuyết Thần nghi ngờ chần chừ hỏi một câu: "Nàng.. Là ai?"
Mưu đồ gây rối, được voi đòi tiên, không phải chỉ có bán yêu trước mắt này thôi sao?
"Tất nhiên là Cao Thu Mân rồi!" Mộ Huyền Linh không che giấu chút địch ý nào, hoàn toàn không quan tâm mà thể hiện bộ mặt ghen tị độc đoán của mình trước mặt người trong lòng. "Một câu hai câu Tạ tông chủ, gọi như thân thiết lắm vậy."
Tạ Tuyết Thần nghiêm mặt nói: "Ta là tông chủ tiên minh, người trong thiên hạ đều gọi ta như vậy, ngay cả Ma tôn, cũng phải gọi ta một tiếng Tạ tông chủ."
Hắn nghĩ, cũng chỉ có Mộ Huyền Linh gọi cả họ tên trước mặt hắn.
"Ngươi còn nói giúp nàng!" Mộ Huyền Linh chua xót tức giận nói: "Có phải ngươi thấy nàng xinh đẹp phải không? Bọn họ đều nói, Cao Thu Mân rất giống ta."
Tạ Tuyết Thần nghi ngờ nhíu mày, rất nhanh liền nói: "Không giống."
Hắn nhìn người chưa bao giờ nhìn bề ngoài, mà là xem khí tức, xét kỳ sắc, nghe tiếng tim đập, nghe hơi thở. Bề ngoài cực dễ ngụy trang giả tạo, chỉ có khí sắc và tiếng tim đập hô hấp, mới là đặc thù độc nhất vô nhị của mỗi người.
Cao Thu Mân và Mộ Huyền Linh, hai người trong mắt hắn hoàn toàn khác nhau, căn bản không thể so sánh.
Mới đầu tiếp xúc, hắn rất kiêng kị thân phận của Mộ Huyền Linh, chỉ thấy yêu khí và ma khi trên người nàng, nhưng tiếp xúc lâu ngày, sẽ nhận ra khí tức của nàng trong trẻo đơn thuần, người ngay thẳng thật thà mới có khí tượng này. Hắn cũng dần dần buông bỏ thành kiến với nàng, thậm chí còn có chút dung túng mà bản thân cũng không hề hay biết.
Nhưng quả thật Mộ Huyền Linh đúng như nàng nói, rất dễ dỗ, chỉ hai từ không giống, đã khiến nàng đổi giận thành vui, lộ ra nụ cười.
"Vậy sau này ngươi không được nhận sai người." Mộ Huyền Linh nghiêm túc nói.
Ánh trăng nơi đáy mắt nàng lưu chuyển, lấp lánh rực rỡ, ánh trăng và tuyết trắng, cũng kém hơn nàng ba phần tuyệt sắc.
Làm sao có thể nhận nhầm được cơ chứ?
Tạ Tuyết Thần khẽ gật đầu, nói: "Được."
Mộ Huyền Linh cong cong mi mắt, đột nhiên nhón chân lên, ngẩng mặt hôn lên môi Tạ Tuyết Thần. Chóp mũi truyền tới mùi tùng hương trên người hắn, mát lạnh sạch sẽ, giống y như hắn. Nhìn bề ngoài lạnh lùng, thật ra nội tâm và môi lại rất mềm mại.
Bình luận truyện