Chương 88: C88: Nhận chủ
Nghĩ vậy, Lâm Hoài nhanh chóng thu lại tám viên đá Huyền Thạch trên đất, sau đó, sắp xếp thứ tự theo như Trận Khôn, ngay sau khi ném tất cả các viên đá đi, Lâm Hoài phát hiện ra vẫn chưa đủ.
Lúc này Lâm Hoài vội vàng tìm những viên đá chứa linh khí ném qua, tuy trận pháp như thế này rất mỏng manh, nhưng lại có tác dụng với Trận Khôn.
Sau khi mười lăm viên đá rớt xuống, Lâm Hoài cảm nhận được rất rõ ràng một dòng di chuyển qua lại lẫn nhau của Trận Hoa Văn, và hoàn toàn phong kín toàn bộ không gian.
Lúc này Lâm Hoài dựa theo phương pháp trên cây thước tìm ra lối vào cửa của đại trận, hắn lách người chui vào bên trong.
"Bọ cạp đáng chết, ông đây vào tìm bọn mày đây, không muốn chết thì lập tức chui ra đây cho tao." Lúc này Lâm Hoài cao giọng giống như thầy dạy học, hắn cầm cây thước trong tay không ngừng áng chừng, và cười híp mắt chờ đứa trẻ tinh nghịch xuất hiện.
Giọng nói của Lâm Hoài khiến những con bọ cạp bên trong liên tục run rẩy, không phải là sợ Lâm Hoài, mà là sợ cây thước đó.
Ngay vào lúc Lâm Hoài vừa bước vào trong hang, bên trong xuất hiện một chuỗi âm thanh xì xì, tiếp theo là một mũi tên nhọn mang chất độc được bản ra.
"Muốn chết sao?" Lâm Hoài bỗng dùng cây thước ngăn lại.
Bùm! Một tiếng vang lên, giây tiếp theo nọc độc đó bay ra tới tấp, nhưng lại không hề bắn trúng người Lâm Hoài.
Lâm Hoài phi thân lên lủi qua, đập mạnh cây thước trong tay xuống.
Con bò cạp chúa trước mặt không thể không đưa gọng càng lên chống đỡ, nếu không, đập trúng người sẽ lập tức đánh chết chính nó.
Bùm! Sau khi Trận Thước giáng xuống, đột nhiên bò cạp khổng lồ thu nhỏ lại cỡ chú mèo, đây giống như là một biến cố đột ngột khiến lâm Hoài sửng sốt, không ngờ cái thứ này còn có thể học thuật biến hình, quả thật rất mới lạ.
Nghĩ đến đây, Lâm Hoài lại nện thêm một lần nữa, để xem rốt cuộc nó to cỡ nào.
Một tiếng nổ vang lên, khi cây thước đập xuống thêm một lần nữa, con bọ cạp chúa ngay trước mặt lập tức biến thành bọ cạp nhỏ bằng ngón tay út, so với bọ cạp bình thường còn nhỏ hơn một chút.
Vèo! Sau khi con bọ cạp chúa biến nhỏ lại, thì giây tiếp theo nó lủi ra bên ngoài, cùng với lúc đó, mười mấy con bọ cạp ở phía sau cũng trở nên hỗn loạn nháo nhác. hoảng hốt chạy trốn.
Lần này lâm Hoài không lo lắng nữa mà chậm rãi quay người đi.
Sau khi ra bên ngoài, những con bọ cạp này đang lúng túng va đập vào đại trận, và lối thoát đã không còn nữa rồi.
Bây giờ bọn bọ cạp giống như kiến trên chảo nóng, va đập loạn xạ, cực kỳ hốt hoảng.
"Chạy à! Chạy tiếp đi, ông đây xem chúng mày phách lối cỡ nào." Lâm Hoài vung mạnh cây thước trận đập tiếp vào.
"Bùm! Sau khi cây thước trận giáng xuống, bỗng có vài con bọ cạp chết ngay trên mặt đất.
Xi xì xì! Xĩ xì xì! Bọn bò cạp lúc này càng hoảng loạn hơn, điên cuồng va đập vào cái thành chắn, một vài con nhỏ bé cứ bò lui bò tới không ngừng, tỉnh thần cực kỳ sụp đổ.
"Đi chết đi! Đây chính là kết cục xứng đáng của bọn mày." Lâm Hoài lại nâng cây thước trận lên thêm lần nữa và nhắm trúng vào bọ cạp chúa.
"Xì xì xì! Xì xì xì!" Ngay vào lúc này, bọ cạp chúa đột nhiên nhanh chóng quay người lại đến trước mặt Lâm Hoài, hai cái gọng kìm to tướng không ngừng cúi lạy, đồng thời trên não của của bọ cạp xuất hiện một luồng ánh sáng huỳnh quang.
Lâm Hoài bỗng nhiên ngơ ngác, hành động này quá rõ ràng, bọ cạp chúa này muốn nhận chủ để hộ mệnh, và làm khế ước nô bộc cho mình.
Năm đó Lâm Hoài cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, chưa hề thu phục được linh thú nào, nhưng đã nhìn thấy linh thú của tiểu sư muội và linh thú của những cao nhân khác, ai ai cũng đều vô cùng thu hút.
"Được thôi! Nếu mày đã như vậy rồi thì tao cũng không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận." Lâm Hoài nói rồi trích ra một giọt máu tươi giữa hàng chân mày, rồi giọt thẳng lên trán của bọ cạp, sau đó biến mất không thấy đâu.
"Xì xì xì! Xì xì xì!" Lúc này bọ cạp bắt đầu vui vẻ khấu đầu.
Giờ đây Lâm Hoài đã nghe hiểu lời của bọ cạp chúa, nghĩa là bái kiến chủ nhân, ngày tháng sau này xin tuân theo chỉ lệnh của chủ nhân.
Ngoài ra Lâm Hoài có thể cảm nhận được bất cứ suy nghĩ nào của bọ cạp chúa, đồng thời cũng biết được lai lịch của nó, vốn dĩ nó chỉ là con bọ cạp bình thường trong sa mạc, bị sấm sét của Cửu Thiên Huyền bên ngoài đánh trúng, nên mới phát sinh đột biến.
Tiếp đến là tìm ra được cái hang này, và bắt đầu tu luyện, tất cả linh khí đều đến từ cây thước trận này, bao gồm cả bọ cạp nhỏ thường xuyên đến đây nên mới có kiểu biến hóa này.
Tiếp theo đó, bọ cạp nhỏ nhảy lên tay của Lâm Hoài, những con bọ cạp bình thường khác ở bên dưới nhao nhao dập đầu bái lạy kính sợ.
"Được rồi! Nếu như đã nhận chủ rồi, tao sẽ không làm khó thuật hạ nữa, bây giờ tao sẽ tha cho chúng mày, chỉ là sau này không được làm những việc tổn thương người khác nữa. nếu không, tao không ta cho bọn mày đâu." Lâm Hoài nghiêm nghị nói.
Những con bọ cạp bên dưới dập đầu tới tấp, xì xì xì nói cái gì đó.
Tiếp theo, Lâm Hoài đưa tay lấy tám viên Huyền Thạch ở trên đất lên, cảnh tượng mênh mông thoáng đãng, đám bọ cạp bên dưới bỗng chốc giải tán, Lâm Hoài đang lo Minh Nguyệt sợ bọ cạp, nên hắn cho bọ cạp chúa vào trong túi áo.
"Lâm Hoài, Lâm Hoài, bây giờ anh thế nào rồi? Sao. tôi nghe được rất nhiều tiếng nổ, anh không sao chứ?"
"Lâm Hoài, anh đừng dọa tôi, tôi thật sự rất sợ." Minh Nguyệt vẫn nhắm mắt hỏi.
Ợ ¡ đã tìm được nguồn nước rồi, đó là một ao nước đấy, cô có cần vào tắm không?" Lâm Hoài cười rồi đi đến gần Minh Nguyệt.
"Hả? Không phải tôi nằm mơ đấy chứ?" Minh Nguyệt nhất thời kích động đứng lên.
"Dĩ nhiên là không phải, để tôi dẫn cô vào xem!" Lâm Hoài vừa nói vừa kéo Minh Nguyệt vào trong hang động.
Không lâu sau đã nhìn thấy một vũng suối mát ở cuối hang động, toàn bộ động đều tràn ngập sự mát mẻ.
"Nước, thật sự có rất nhiều nước! Lâm Hoài, điều này thần kỳ quá đi mất." Minh Nguyệt không quan tâm đến gì khác, cô vội vàng vốc một nắm suối mát lên uống, quả là cực kỳ sảng khoái.
"Lâm Hoài, anh cũng uống mấy ngụm đi, rất ngọt." Nụ cười của Minh Nguyệt bỗng trở nên rực rỡ.
"Được, tôi uống với cô." Lâm Hoài khẽ cười.
Sau khi hai người uống rất nhiều nước ở đây thì mới đi ra khỏi sơn động, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng xán lạn, lúc này mới cảm thấy được sự ấm áp của sự sống.
"Minh Nguyệt, đây là cỏ răng cưa, Tiểu Đậu Đậu được cứu rồi." Lâm Hoài chỉ vào cỏ răng cưa và nói.
"Tốt quá rồi, tốt quá rồi, chắc chắn chị Vương Manh sẽ rất phấn khích." Minh Nguyệt cũng phấn khích một hồi.
"Đúng rồi, sau khi cô đến đây đã không gặp được Vương Manh và những người khác sao?" Lâm Hoài vừa hỏi thu thập thảo dược.
"Không, nhưng bọn họ không thể nào gặp nguy hiểm được, bởi vì điều động một lần năm chiếc máy bay, dù cho gặp vấn đề cũng có thể tiếp ứng, lần sau chắc chắn tôi sẽ không mạo hiểm với một chiếc máy bay đâu, nếu không phải là gặp được anh thì chắc là tôi đã biến thành bộ xương khô rồi."
Nhớ đến tình cảnh nguy hiểm trước đó, bây giờ Minh Nguyệt vẫn còn run lên vì sợ hãi.
"Nếu bọn họ đã như vậy thì chúng ta quay về đi! Để trị bệnh cho Tiểu Đậu Đậu càng sớm càng tốt." Lâm Hoài cười nói.
"Lâm Hoài, trước khi chúng ta đi thì tìm cách mang một ít nước, đường quay về lần này vẫn còn rất dài đấy." Minh Nguyệt vội nói.
"Không cần đâu, uống no rồi thì chúng ta đi thôi, trời sắp tối rồi, chắc chắn ngày mai chúng ta sẽ ra được bên ngoài." Nếu như Lâm Hoài đi một mình thì chắc chắn sẽ ra khỏi sa mạc trong một giờ, nhưng bây giờ Lâm hoài vẫn không muốn để Minh Nguyệt biết thân phận của mình, như vậy rất dễ dọa chết cô.
"Thôi vậy, ai bảo chúng ta không có đồ chứa làm gì." Minh Nguyệt cũng chỉ có thể tin lời Lâm Hoài.
Sau khi hai người uống thêm mấy ngụm nữa thì bắt đầu đi ra bên ngoài.
Bình luận truyện