Tình Bất Yếm Trá

Chương 61: Cùng giường



Ôn Tửu vừa thấy vẻ mặt của anh, liền biết anh muốn mình ở lại chăm sóc anh. Anh bị thương tay phải xác thực là rất bất tiện, lại là do cô đẩy ngã mà bị thương, cho nên về tình về lý cô đều không thể không ở lại chăm sóc. Sở dĩ do dự là vì phòng ở Lục Nhân Các đều là căn phòng nhỏ, phòng của Yến Luật cũng chỉ có một chiếc giường, nếu ở lại trong phòng anh, đương nhiên phải “cùng giường chung gối” với anh. Vừa nghĩ tới lần kinh nghiệm từng ngủ cùng kia, Ôn Tửu còn có chút xấu hổ.

“Vậy anh chờ em chốc lát, em về tắm rửa xong lại tới đây.”

Yến Luật nói: “Em mang các thứ đến đây rồi tắm luôn ở phòng tắm nhà anh cũng được.” Như vậy thật tốt, ừ, nếu có thể tắm chung thì còn tốt hơn nữa.

“Như vậy rất phiền. Em sẽ đến nhanh thôi, anh chờ em một lát là tốt rồi.”

Ôn Tửu trở về tắm rửa xong, lấy mấy thứ như điện thoại di động, chìa khóa, trực tiếp mặc áo ngủ, bên ngoài choàng một chiếc áo bông rồi đến nhà Yến Luật. Yến Luật nhìn thấy cô, liền cười cười.

Cũng không biết là chính mình nghĩ nhiều hay không, Ôn Tửu cảm thấy nụ cười của anh vô cùng có hàm ý, long lanh như tỏa sáng vậy.

“Không còn sớm nữa, anh mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Ôn Tửu lập tức đi vào phòng vệ sinh, tùy ý đánh giá một chút, phát hiện bồn rửa mặt và bồn cầu đều mới tinh.

Nghĩ đến Yến Luật vì mình mà phải tốn công tốn sức thuê phòng, Ôn Tửu không kìm lòng nổi mà cong khóe miệng lên, trong lòng thật ngọt ngào.

Cô cầm lấy bàn chải đánh răng, bóp kem đánh răng, đang muốn gọi Yến Luật lại đây. Vừa ngẩng đầu thì thấy ở trong gương, Yến Luật đã đứng ở cửa phòng vệ sinh. Vóc dáng cao to, như sắp đụng vào khung cửa của phòng vệ sinh.

Ôn Tửu cười cười với Yến Luật trong gương: “Em giúp anh lấy kem đánh răng rồi, lại đây đánh răng đi.”

Yến Luật đi đến phía sau Ôn Tửu, buồng vệ sinh nho nhỏ lập tức giống như là bị lấp đầy. Yến Luật rất thản nhiên đưa ra yêu cầu: “Em đánh cho anh đi, anh không đánh được bằng tay trái.”

Chuyện giúp người khác đánh răng này, Ôn Tửu rất muốn nói cô không biết. Yến Luật cúi đầu nhìn cô, tỏ vẻ chỉ cần cô nói ra chữ không, liền lập tức lên án cô.

Ôn Tửu đành phải để bàn chải đánh răng tới bên miệng anh, thời điểm cho vào miệng anh, vừa muốn cười, vừa cảm thấy thú vị. Yến Luật cao ráo, cô lại không thuận tay, kết quả không cẩn thận chọc bàn chải đánh răng vào lợi Yến Luật.

Yến Luật vốn muốn hưởng thụ chút mùi vị được cô “chiều chuộng”, nhưng thế này thì còn không bằng tự thân dùng tay trái, tiếp nhận bàn chải từ tay cô, thở dài: “Anh tự mình đánh đi.”

Ôn Tửu vội đưa nước cho anh, giúp anh súc miệng, sau đó hỏi: “Khăn nào là khăn rửa mặt?”

“Màu trắng.”

Ôn Tửu kéo xuống đưa cho anh, Yến Luật lau nước ở cằm, thản nhiên nói: “Tắm rửa thì làm sao bây giờ?”

Ôn Tửu ngẩn ra, đúng vậy a, chuyện này thì xử lý thế nào?

Yến Luật nhìn cô, thấp giọng nói: “Nếu không, em giúp anh tắm?”

Ôn Tửu nóng bừng mặt lên, lập tức nói không.

Yến Luật giơ tay phải bị thương nói: “Vậy em nói làm sao bây giờ, anh bị như thế này ngay cả cởi quần áo cũng không làm được.”

Ôn Tửu đỏ mặt nói: “Hôm nay anh bị thương, nên đừng tắm nữa.”

“Được, cho dù hôm nay không tắm, chẳng lẽ anh luôn không tắm? Vết thương này dù thế nào cũng phải dưỡng một tuần mới khỏi đi?” Yến Luật xoay người bình tĩnh nhìn Ôn Tửu, “Một tuần không tắm rửa em cảm thấy có cảm giác gì?”

Đối với người mắc bệnh sạch sẽ như anh thì một tuần không tắm rửa chỉ sợ sẽ điên mất, nhưng bảo cô tắm rửa cho anh thì cũng quá khó xử cô rồi, ở trong đầu cô tưởng tưởng đến hình ảnh tắm rửa cho anh, lập tức tim đập thình thịch, mặt bắt đầu nóng lên.

“Không được không được, anh vẫn nên tự mình tắm đi.”

Mặt Ôn Tửu đỏ ửng lên, nở rộ tươi tắn xinh đẹp, đoạt mất hồn người. Khó có khi nhìn thấy biểu cảm xấu hổ túng quẫn của cô, sao Yến Luật có thể dễ dàng buông tha, cúi đầu nói ở bên tai cô: “Anh đã từng nhìn em… Chẳng lẽ em không muốn báo thù?”

Ôn Tửu đỏ mặt trừng mắt lườm anh: “Không muốn.”

Yến Luật như cười như không: “Cơ hội báo thù tốt như vậy, chẳng lẽ em muốn bỏ qua?”

“Yến Luật.” Rốt cục Ôn Tửu thẹn quá thành giận, bão nổi rồi, khuôn mặt trái xoan xấu hổ đỏ bừng lên.

Yến Luật mỉm cười nhìn cô, rốt cục có cảm giác hãnh diện. Thật vất vả, cuối cùng đã tìm được cơ hội đùa giỡn cô một lần.

Anh giơ cánh tay cuốn băng gạc lên, chậm rì rì nói: “Dù sao tay là do em làm bị thương, em phải chịu trách nhiệm.”

Ôn Tửu hung dữ nói: “Em giúp anh cởi quần áo, còn tự anh tắm. Chỉ cần giơ tay phải lên, không đụng tới nước là được rồi.”

“Được rồi, em giúp anh cởi quần áo.” Yến Luật lập tức giống hoàng thượng, dang hai tay ra, kiêu căng hếch cằm, thoang thả chờ cung nữ xinh đẹp hầu hạ.

Ôn Tửu duỗi tay cởi cúc áo lông của anh, cẩn thận kéo tay áo ở bên tay phải của anh xuống, sau đó khoác áo lên khuỷu tay, rồi lại cởi cúc áo sơ mi.

Cô thầm nghĩ, coi như là đàn ông thấy ở trong bể bơi là được, hơn nữa lại là bạn trai của mình, dù sao nhìn thân thể anh cũng là quang minh chính đại, lý lẽ chính đáng nên kiên trì cởi cúc áo sơ mi.

Áo sơ mi là áo sát người, ngón tay Ôn Tửu không thể tránh né đụng tới thân thể anh, độ nóng dường như theo khe hở quần áo truyền ra, theo từng nút từng nút bị cởi bỏ, mặt cô cũng càng ngày càng hồng. Cuối cùng khi cởi đến nút áo ở dưới cổ, ánh mắt cô dừng ở hầu kết của anh, rõ ràng thấy hầu kết của anh nuốt một cái, sau đó, hơi thở của anh bắt đầu trở nên dồn dập.

Vào giây phút lộ ra da thịt thân thể, Ôn Tửu cảm thấy tim mình đập thình thịch loạn lên.

Yến Luật có bề ngoài tuấn tú đẹp đẽ, nhưng thân thể lại rất rắn chắc khỏe mạnh, cơ bắp đẹp mà không thô, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ tốt đẹp, đường cong đẹp giống như pho tượng. Cô thật sự là nhịn không được muốn vuốt ve một chút.

Buồng vệ sinh nho nhỏ, quả thực tràn ngập dụ hoặc khiến người ta rối loạn tinh thần. Cô khoác áo sơ mi lên cánh tay, rồi xoay người muốn đi ra ngoài.

Yến Luật giữ cổ tay cô lại: “Phía dưới.”

Ôn Tửu vừa nghe liền đỏ mặt, hung hăng nhéo hông anh một cái.

Yến Luật hít vào một hơi: “Anh nói là dây lưng phía dưới, em nghĩ đi đâu đấy?”

Ôn Tửu càng lúng túng hơn, lung tung cởi bỏ thắt lưng da của anh.

Yến Luật vẫn không buông tay, Ôn Tửu nghĩ đến anh còn muốn tiếp tục bảo cô cởi quần, lúng túng nói: “Còn lại, tự anh cởi đi.”

Yến Luật hậm hực nói: “Em không định khen anh hai câu?” Dáng người tốt như vậy, thế mà cô vẫn giữ im lặng, đúng là có mắt không tròng.

Ôn Tửu buồn cười trừng mắt với anh: “Ừ, dáng người của anh đẹp hơn nhiều so với khi còn bé. Hài lòng chưa?”

“Không hài lòng.”

“Hoàn mỹ không khuyết điểm, hài lòng chưa?”

“Cũng chưa hài lòng.”

Chiếc quần đã tháo dây lưng mắc lỏng lẻo ở eo Yến Luật, lộ ra cơ bụng rắn chắc mà xinh đẹp, Ôn Tửu nhìn thoáng qua, nhanh chóng rời mắt, nhưng Yến Luật lại cầm lấy tay cô đặt lên trên cơ bụng của anh.

Ôn Tửu cuống quít rút tay ra, chạy trốn ra khỏi buồng vệ sinh, vừa không cẩn thận, suýt chút nữa đụng vào cửa. Phía sau vang lên tiếng cười, Ôn Tửu ảo não vắt quần áo của Yến Luật lên trên sô pha, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, hừ, thế mà lại bị anh đùa giỡn, thật sự là đáng giận.

Một lát sau, Yến Luật mở cửa buồng vệ sinh ra: “Giúp anh mang đồ ngủ lại đây.”

Ôn Tửu đi vào phòng ngủ, thấy đầu giường của anh có một bộ đồ ngủ, liền cầm lấy đưa cho anh, Yến Luật đứng ở phía sau cửa, Ôn Tửu vừa nhìn thấy thân thể anh, lập tức cảm thấy như tiếp xúc với điện, nhanh chóng rời ánh mắt.

Cơ ngực mang theo bọt nước, khêu gợi muốn chết, thật sự là làm cho tim người ta đập thình thịch.

Yến Luật mặc áo ngủ đi ra, dùng tay trái cầm khăn mặt lau tóc ướt sũng.

Ôn Tửu hỏi: “Có máy sấy không? Nếu không có để em về nhà lấy.”

“Ở ngăn kéo phía dưới ti vi.”

Ôn Tửu mở ngăn kéo phía dưới ti vi ra, lấy máy sấy. Yến Luật ngồi ở bên cạnh cô, Ôn Tửu cũng không dùng lược, lấy ngón tay chải vuốt tóc anh, Yến Luật ngồi vắt chéo đôi chân dài, ra dáng cực kỳ hưởng thụ.

Yến Luật lấy máy sấy khỏi tay cô, thấp giọng nói: “Chúng ta đi ngủ đi.”

Một câu đơn giản như vậy đã khiến mặt Ôn Tửu đỏ lên. Tóc Yến Luật xoã tung, gương mặt tuấn tú, thật sự là đẹp đến khiến người ta rung động, sạch sẽ trong sáng, đôi mắt rất sáng, tất cả bên trong đều là cô, chỉ có cô.

Yến Luật dắt tay cô đi vào phòng ngủ.

Ôn Tửu cởi áo bông bên ngoài, Yến Luật vừa thấy áo ngủ trên người Ôn Tửu, liền tiếc nuối thật sâu vì thời tiết và mùa lúc này. Áo ngủ mùa đông căn bản chính là quần áo ở nhà, tay áo dài, hơn nữa kiểu dáng bảo thủ, chẳng khác gì áo ngủ dành cho nam giới, dáng người đẹp của Ôn Tửu bị bao bọc cực kỳ kín đáo, chỉ có vòng eo yểu điệu được quần áo rộng thùng thình tôn lên, ngược lại càng lộ ra đường cong uyển chuyển, khiến người miên man bất định.

Ôn Tửu vừa thấy anh nhìn chằm chằm ngơ ngẩn, không hiểu lại đỏ bừng mặt, xốc chăn lên nằm vào.

Vào trong chăn, Yến Luật liền dán sát người vào cô, vừa muốn ôm cô, đột nhiên phát hiện tay phải bị thương, không thể thỏa thích, đành phải hậm hực gác chân lên trên đùi Ôn Tửu.

Ôn Tửu đẩy cái chân dài của anh ra, sẵng giọng: “Thật nặng, mau tránh ra.”

Yến Luật ung dung nói: “Quen là tốt rồi. Dù sao về sau em sẽ quen.” Ngụ ý, về sau cả đời đều phải ngủ cùng nhau như thế này.

Ôn Tửu bất đắc dĩ, đẩy anh nói: “Tắt đèn đi.”

Yến Luật không chịu tắt: “Để anh nhìn em.”

“Không phải là anh đã nhìn cả tối rồi sao?”

“Anh muốn nhìn ở chỗ này.” Ngón tay Yến Luật chạm vào ngực cô. Trong áo ngủ mềm mại, không có nội y. Theo bản năng Ôn Tửu hất tay anh ra, Yến Luật khoa trương kêu thảm thiết.

“Đụng tới miệng vết thương rồi hả?” Ôn Tửu vội vàng ngồi dậy xem tay anh.

Yến Luật lập tức quay lưng lại, không trả lời.

Ôn Tửu lắc lắc vai anh, “Anh tức giận? Em không cố ý. Ai bảo anh lộn xộn.”

Yến Luật không nhúc nhích, cũng không chịu xoay người, xem ra là rất tức giận. Ôn Tửu đành phải hôn hai má anh, nhẹ giọng dỗ anh: “Đừng nóng giận, em nói xin lỗi rồi mà.”

“Không thể sờ bạn gái một chút sao?”

Ôn Tửu lúng túng rồi, sau một lúc lâu mới đỏ mặt nói: “Vậy, anh sờ một chút thôi nhé.”

Yến Luật thu được toàn thắng, lúc này mới xoay người. Bàn tay đặt ở chỗ mình nhớ nhung rất lâu rồi, mềm mại đầy đặn trong lòng bàn tay quả thực khiến người ta không thể tự kiềm chế. Đến tận đây, tình hình càng không thể cứu vãn … Hoàn toàn mất đi khống chế. Ôn Tửu hối hận không thôi, luống cuống tay chân muốn đẩy anh ra, lại không dám lộn xộn sợ đụng tới tay phải của anh, thoáng chốc, nơi nơi thất thủ.

Yến Luật vận sức chờ phát động, hỏi: “Có thể sao?”

Ôn Tửu bối rối trả lời: “Em còn chưa chuẩn bị xong.”

“Vậy bao lâu em mới có thể chuẩn bị xong?” Đôi mắt của Yến Luật sáng như của báo tuyết, khiến Ôn Tửu không có lực chống đỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện