Vết Xe Đổ
Chương 2
Xe chạy được 1 đoạn thì Hà bị tên phụ xe phát hiện. Hắn lôi cô bé ra khỏi đó giọng hằn học đòi kiểm tra vé.
_Vé xe của mày đâu.
Một cô bé mới 16 tuổi gặp phải 1 người đàn ông hùng hổ ngay trên xe với bao cặp mắt nhìn vào mình khiến cho Hà càng sợ hãi hơn. Cô bé cứ ấp úng mãi.
_Em...em...
_Sao... Ko có vé phải ko.
Hà đưa đôi mắt đỏ ngầu đã bắt đầu ngấn lệ nhìn về phía tên phụ xe nhưng hắn vẫn ko bớt vẻ hung bạo của mình mà tiếp tục nói.
_Mình bước xuống xe ngay cho tao. Trước khi tao chưa điên lên.
Hà nhìn ra bên ngoài qua tấm cửa sổ bằng gương, một màu đen tối khiến cho Hà run rẩy nếu lúc này bị đuổi xuống đây thì cô bé cũng ko biết đi đâu. Hà liền van xin.
_Xin a cho e đi nhờ. E ko cần ngồi ghế cũng được, chỉ xin a đừng đuổi em xuống.
Tên phụ xe đi lại, hắn nắm lấy cổ áo Hà lôi đi mặc cho cô bé cầu xin thế nào. Mọi người trên xe nhìn bộ dạng hung dữ của hắn thì cũng ko ai dám lên tiếng, họ sọ sẽ trút họa vào người. Hà cứ bị hắn lôi đi như vậy cho đến mép cửa ra vào, chiếc xe dừng lại để chuẩn bị đẩy cô xuống dưới.
_Khoan đã.
Một người phụ nữ nhìn bộ sang trọng, ăn mặc cũng khá là sành điệu đứng dậy bước lên chỗ Hà, bà rút tờ 500k trong ví của mình đưa cho tên phụ xe.
_Tôi trả tiền cho cô bé. Tiền vé của a đây.
Nhận lấy tờ tiền tên phụ xe liền xé ra thêm 1 chiếc vé đưa cho người phụ nữ đó cùng số tiền thừa. Bà ta quay sang nhìn Hà.
_Ta đã mua vé cho cháu rồi. Cầm lấy rồi thoải mái mà ngồi vào ghế của mình ko phải lo ai đuổi nữa.
_Cháu cảm ơn ạ.
Bà ấy quay lại chỗ ngồi của mình. Hà cứ đứng đó nhìn theo bóng dáng của người phụ nữ ấy.
Một đứa trẻ 16 tuổi đang cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời được 1 người xa lạ tốt bụng giúp đỡ như vậy khiến cho Hà biết ơn bà ấy nhiều hơn.
Hà cầm chiếc vé nhìn quanh cả khoang xe vẫn ko biết vị trí ghế của mình bằm chỗ nào vì từ bé đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hà đi xa đến như vậy. Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Hà tên phụ xe hậm hực đi lại.
_Đưa vé xe đây xem ghế bao nhiêu cứ đứng ngây ra đó chắn cả lối đi.
Hà sợ sệt, bàn tay nhỏ nhắn đưa chiếc vé cho hắn. Sau khi xem được số ghế của Hà. Hắn bất mãn đưa cô bé đến chỗ số ghế ghi trên vé. Trước khi rời đi hắn còn ko quên ném lại 1 cái nhìn sắc bén. Ngồi vào chiếc ghế, thấy chai nước suối để ở đó Hà vội vàng mở nắp uống cạn 1 hơi để lấp bớt chiếc bụng đói của mình.
Thời gian vừa rồi đã quá mệt mỏi khiến cho Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô bé ngủ 1 giấc đến khi chiếc xe dừng lại tại bến xe miền đông. Mọi người đều đã đi xuống còn lại Hà vẫn đang ngủ. Tên phụ xe đi lại giật bay chiếc mền trên người cô.
_Mày ko định xuống xe à. Ngủ như chết thế.
Hà liền giật mình bật dậy, nhìn quanh khoang xe ko còn q bóng người cô bé vội rời khỏi chiếc ghế nằm của mình chạy nhanh xuống để tìm người phụ nữ đã giúp đỡ mình. Cô nhìn quanh cả bến xe gấp nập người mà ko tìm ra được người phụ nữ đó.
Cô bé buồn bã khuôn mặc ngơ ngác lủi thủi đi ra khỏi bến xe. Trước mắt Hà là 1 đô thị sầm uất, các tòa nhà cao nghi ngút, xe cộ tấp nập cô bé như lạc vào 1 thế giới khác. Từ bé sống ở nhà nghèo khổ cơm ăn ko đủ no lấy đâu được ra đường, đi đây đi đó đâu mà biết.
Hà quay trước quay sau nhìn tứ phía trong lòng bắt đầu nhen nhóm chút hi vọng về 1 tương lai tươi sáng ở thành phố sầm uất này.
#####
Trong không gian mờ ảo của quán karaoke. Bà Hậu đang ngồi trong 1 căn phòng riêng xem lại toàn bộ sổ sách doanh thu của ngày hôm trước. Dạo gần đây quán của bà làm ăn ko được tốt. Đưa tay lên xoa xoa vùng thái dương, bà Hậu nhắm mắt ngửa đầu ra sau nhớ lại việc hôm nay.
Thấy bà Hậu làm ăn ko tốt, một người bạn cho cái địa chỉ của 1 ông thầy xem bói tận ngoài đà nẵng bà cũng kêu tài xế đưa đi.
Thầy bói nhìn vào mấy lá bài trước mặt được bà chọn mà ông lắc đầu.
_ Công việc của bà ko tốt, nó đang tụt dốc. Bà phải làm phước nhiều vào thì công việc mới tốt được. Phải biết cho đi thì mới mong nhận lại có như vậy nó mới lâu dài.
Bà Hậu gật gù.
_Vâng. con cảm ơn thầy.
Bà Hậu lên xe trở về lại sài gòn. Trên đường đi ko biết xui xẻo thế nào mà xe lại bị hỏng cho nên bà để cho tài xế ở lại đợi thợ đến còn mình thì đón xe khách về sài gòn trước.
Tình cờ trên xe bà lại gặp Hà nhớ lại lời thầy bói cho nên bà đã mua vé xe cho Hà coi như làm 1 việc tốt.
######
Do ko có người thân hay ai quen biết nên Hà ko biết đi đâu. Cô bé cứ ôm bịch đồ dọc theo vỉa hè đi thẳng. Trời bắt đầu nhá nhem tối, từ hôm qua tới giờ chưa có hạt cơm nào khiến cho bụng Hà kêu ầm lên, cổ khát khô, chân thì mỏi nhừ Hà ngồi xuống vỉa hè, bên mép cửa ra vào của 1 ngôi nhà cao tầng. Cô bé cứ mãi mê ngắm nhìn ngôi nhà và tặc lưỡi" ngôi nhà này đẹp thật".
Trời bắt đầu về đêm, gió hiu hiu cùng với cơ thể mệt mỏi khiến cho Hà ngủ gật lúc nào ko hay cho đến khi có ánh đèn xe chiếu vào mặt Hà mới lờ mờ mở mắt.
Cánh cửa xe được mở ra, 1 người phụ nữ bước xuống đi lại gần Hà. Nhìn từ xa thấy bộ dạng của bà ấy khá quen thuộc nhưng Hà ko biết đã gặp ở đâu mãi cho đến khi người phụ nữ ấy đứng trước mặt Hà khuôn mặt hiện rõ thì cô mới biết đó là người phụ nữ đã mua vé cho mình lúc trên xe khách.
Ngay từ đầu Hà đã cảm kích trước lòng tốt của người phụ nữ này cho nên khi thấy bà ấy cô bé ko có chút gì lo sợ. Bà Hậu nhìn thấy Hà ngồi ngủ gật trước nhà mình thì hỏi.
_Ai đây.
_Cháu chào bác. Cháu là đứa bé đã được bác mua vé xe khách cho đây ạ.
_Sao cô biết nhà tôi ở đây.
_Dạ cháu ko biết nhà bác đâu ạ. Chỉ là cháu lên sài gòn mà ko biết đi đâu nên cứ đi theo vỉa hè đến lúc mỏi chân thì ngồi nghỉ lại trùng hợp là nhà của bác.
_Vậy chúng ta cũng có duyên đấy chứ. Thôi vào nhà ngồi uống nước cái đã.
Hà đi theo người phụ nữ ấy vào nhà, bước vào bên trong cô đã thấy choáng ngợp với vẻ giàu có của bà ấy. Giúp việc thấy bà Hậu về liền chạy ra chào hỏi.
_Bà Hậu về rồi ạ.
_Ừ. Chị Tư lấy cho tôi 2 ly nước.
Bà Hậu quay sang chỉ tay vào chiếc ghế sopha ngay phòng khách.
_Cháu ngồi đây đi.
_Dạ.
Dì Tư mang 2 ly nước ra đặt xuống chiếc bàn gương, nhìn Hà 1 lác rồi quay sao trong. Ngồi ngoài phòng khách bà Hậu hỏi thăm về gia đình của Hà thì được biết.
_Hiện tại cháu ko có người thân. Ba cháu bỏ mẹ cháu khi bọn cháu còn nhỏ. Còn mẹ cháu vì bị bệnh nên mất, mấy em của cháu vừa bị qua đời trong trận lũ vừa rồi.
Nói đến đây Hà lại ko dấu được nỗi đau mất mác của mình. Cô bé ôm lấy mặt mà khóc. Bà Hậu nghe câu chuyện của Hà cũng ko tránh được sự đau lòng, bà ko nghĩ 1 đứa bé thế này lại gánh chịu nhiều nỗi đau đến như vậy.
Bà Hậu đứng dậy bước lên lầu,kể từ đây Hà bắt đầu sống trong nhà của bà Hậu. Dì tư đưa Hà xuống khu nhà sau dành cho người làm, chỉ cho Hà căn phòng ngay sát cạnh phòng bà. Sau đó dì tư ngồi xuống 1 bên mép giường hỏi Hà.
_Làm sao cháu quen bà chủ.
_Cháu gặp bác ấy trên xe khách.
_Chắc là cái hôm xe bà chủ bị hỏng. Thôi cháu nghỉ ngơi đi, phòng gì ngay bên cạnh cần gì thì gọi nhé.
Sau khi dì tư đi khỏi, cô bé bắt đầu nhìn quanh căn phòng được bày biện khá ngăn nắp, tuy chỉ là 1 căn phòng nhỏ nhưng đối với Hà nó ko khác gì phòng của công chúa. Từ nhỏ đến giờ Hà chưa bao giờ có được 1 cái phòng riêng biệt, đẹp như thế này. Cô bé liền ngã xuống giường, vừa lăn qua lăn lại cười vui sướng.
Cơn đói bụng lại bắt đầu kéo đến khiến cho Hà ko sao ngủ được, cô bé liền mở cửa sang cân phòng bên cạnh của Dì Tư.
_Cốc..cốc. Dì Tư ơi.
Nghe tiếng Hà gọi,dì tư liền đi ra mở cửa.
_Gì vậy cháu.
Hà thấy ngại nhưng đói bụng quá ko biết làm sao, tay cứ gãi gãi đầu.
_Cháu....cháu đói bụng. Có gì ăn ko dì.
_Đi theo dì xuống bếp.
Hà liền đứng dậy đi theo dì tư xuống bếp, mở cánh tủ bếp lấy ít đồ ăn được chế biến sẵn lúc tối với bát cơm trắng đưa cho Hà. Hà đói bụng nên cứ thế mà ăn ngon lành. Đến khi no rồi mới nhớ ra là mình ko mời dì tư liền đưa tay gãi đầu.
_Cháu xin lỗi. Do cháu đói quá. Mời dì tư ăn cơm.
_Dì ăn rồi. Cháu cứ ăn đi.
_Cháu no rồi ạ.
Hà đứng dậy dọn dẹp mớ chén bát mình vừa ăn đi rửa nhưng do Hà sống ở quê chưa từng sử dụng qua mấy thứ hiện đại như ở đây nên cô quay lại hỏi dì tư.
_Cái này dùng sao vậy dì.
_Để dì rửa, cháu đứng sang 1 bên nhìn mà học nhé.
Hà đứng chăm chú quan sát và ghi nhớ cách dì tư sử dụng mấy thứ dụng cụ hiện đại đó. Một lúc sau 2 dì cháu trở lại phòng. Ăn uống no nê, phòng ấm nệm êm khiến cho Hà mau chóng chìm vào giấc ngủ. Thực ra, từ trước đến giờ Hà chưa bao giờ được ăn ngon và sống sung sướng thế này.
Mọi thứ cứ nghĩ đã tốt đẹp đâu ai biết được tương lai phía trước là thế nào. Thời gian sống ở đây Hà rất ít khi gặp bà Hậu. Ko biết bà ấy làm công việc gì mà suốt ngày đi sớm về khuya, lâu lắm mới ở nhà 1 lần. Dì tư khá tốt, bà coi Hà như con gái cho nên cô bé sống khá thoải mái.
Một buổi sáng Hà đang phụ dì tư quét dọn sân vườn thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc khá sang trọng kéo vali vào nhà.
Từ ngày về nhà bà Hậu thì Hà chưa gặp người này lần nào nên ko biết là ai. Hà liền đi nhanh về phía cổng.
_Chào chú. Chú vào đây gặp ai ạ.
Ông ấy thấy Hà trong nhà mình thì cũng ngạc nhiên cộng thêm việc cô bé hỏi như vậy khiến ông có vẻ ko vui.
_Tôi là Hùng, chủ của căn nhà này. Cô là giúp việc mới à.
_Cháu xin lỗi bác, cháu ko biết ạ.
_Được rồi cô làm việc của mình đi.
Hà gật đầu chào ông Hùng, khuôn mặt vẫn còn vẻ sợ sệt quay lại quét dọn xong phần việc của mình. Ông Hùng tiếp tục kéo vali vào nhà.
Thấy ông Hùng đã vào nhà Hà liền cất cây chổi sang 1 bên chạy nhanh vào nhà sau tìm dì tư để hỏi.
_Dì tư ơi có ai vào nhà đấy ạ.
Nghe Hà nói vậy dù tư đang cây kéo tủa cây vội bỏ xuống nhìn ngó nghiêng.
_Người đó nhìn thế nào.
_Ông ấy bảo là ông chủ. Nhìn già nhưng phong độ lắm ạ.
_Đâu để dì ra xem cái đã. Cầm hộ dì cây kéo.
Dì tư đi vào nhà thì thấy ông Hùng đang ở trên lầu đi xuống.
_Chào ông chủ mới về.
_Ừ. Nhà mình vừa tuyển thêm giúp việc sao dì tư.
_Dạ ko. Con bé ấy mồ côi ko có nhà nên bà chủ đưa về cho ở nhờ. Nó phụ tôi vài việc vặt. Ông chủ có cần gì ko ạ.
_Chị cứ đi làm việc đi, cần gì tôi sẽ gọi.
Dì tư quay ra nhà sau tiếp tục việc của mình. Sau khi nghe dì tư kể thì Hà mới biết chồng bà Hậu là ông Hùng ở nước ngoài trở về. Nhìn ông đã 50t nhưng nhìn rất phong độ và trẻ hơn so với tuổi của mình.
Tối hôm nay do ông Hùng về nước nên bà Hậu cũng về nhà sớm hơn mọi ngày để ăn tối. Dù Hà được bà Hậu cho sống ở đây nhưng ko có nghĩa cô được ăn cùng với chủ, mỗi lần ăn cơm Hà đều ăn cùng dì tư.
Thấm thoát 1 năm trôi qua Hà sống ở nhà bà Hậu, tuy hiện tại cô bé chỉ mới 17t nhưng đã ra vẻ thiếu nữ. Dáng người cao ráo, nước da trắng với đôi môi đỏ và chiếc mũi cao nhìn cả tổng thể Hà ko có điểm nào để chê.
Thời gian đầu ông Hùng về nước thì cách cư xử của ông đối với Hà có gì đó ko bình thường, ông ấy thường cầm tay, ôm Hà như kiểu bố ôm con nhưng đâu ai biết thật ra trong lòng ông Hùng đã ấp ủ 1 âm mưu. Thời gian gần đây, khi Hà bắt đầu ra dáng thiếu nữ thì ông thường nhìn lén Hà và tìm cách nói chuyện với Hà nhiều hơn.
Có lần Hà đang cúi người quét sân thì ông Hùng đi ra. Ko biết ông vô tình hay cố ý mà bàn tay đụng trúng mông của Hà khiến cô bé giật mình, còn ông Hùng xem như ko có chuyện gì xảy ra.
Những hôm ko có bà Hậu ở nhà ông Hùng thường hay kêu Hà ngồi ăn cơm cùng, Hà từ bé đã lần nào ca chạm với đàn ông đâu mà biết, cô bé cứ nghỉ đơn giản ông chủ coi mình như con nên tốt, ông ấy hay gắp thức ăn bỏ vào chén cho Hà.
_Ăn nhiều vào nhé. Dạo này càng lớn nhìn càng xinh.
Mắt ông Hùng cứ nhìn chăm chăm vào người Hà. Lâu dần khiến cho cô bé thấy sợ nhưng cũng im lặng ko dám nói với ai. Mỗi lần ngồi ăn bàn chân ông ấy ko lúc nào để yên cứ đụng vào chân Hà mà cọ quậy. Mới 17 tuổi, cô bé có biết đâu những tín hiệu đó là điềm báo cho sự việc sắp xảy ra.
Một hôm, ông Hùng đột nhiên cho dì tư nghĩ phép để về thăm nhà. Bà Hậu thời gian này ko biết vì lý do gì thường hay vắng mặt ít khi về nhà. Buổi trưa hôm đó, Hà đang ngủ thì cảm giác chân mình có cái gì đó nhột nhột, nó cứ di chuyển lên cao dần cô bé tưởng con gì với phần say ngủ nên cứ lấy tay hất ra.
Mà lạ thay cái con đó cứ bò mãi trên chân khiến Hà bực mình.
_Con gì mò bò dai thế.
Vừa nói vừa mở mắt nhìn xuống chân thì thấy ông Hùng đang dùng tay vuốt ve chân mình Hà la lên.
_Ông chủ làm gì vậy ạ.
_Em cứ nằm im ngủ tiếp đi. Ngoan nằm xuống a thương.
Ông Hùng chòm người về trước dùng tay mình đè Hà nằm xuống giường,cô bé bắt đầu thấy sợ, dù có ngu ngốc đến đâu Hà cũng nhận biết được hành động của ông Hùng lúc này là có vấn đề nên đã tìm lý do để ra ngoài.
_Cháu ngủ đủ rồi. Giờ cháu đi làm việc đây. Ông chủ bỏ cháu ra.
__Hôm nay, a cho em nghỉ. Ko cần phải làm gì cả chỉ cần phục vụ a thôi.
Nói dứt lời ông Hùng dùng thân mình đè lên người Hà bắt đầu hôn túi bụi.
_Ko. Ông chủ làm gì vậy ạ.
Mặc cho Hà dẫy dụa ông ấy dùng bàn tay của mình xé lấy bộ đồ trên người Hà. Cô bé hoảng loạng chỉ biết dẫy dụa, khóc lóc và van xin ông ấy.
Trái ngược với sự thương cảm thì ông Hùng lại càng thích thú, ông ấy cười như 1 kẻ điên rồi nhanh chóng dùng đôi môi của mình ngậm lấy nụ thanh xuân của Hà mà liếm, mà mút.
_Xin ông chủ hãy tha cho con.
_Ngoan mà chiều tôi đi rồi tôi sẽ cho em tiền.
Tranh thủ lúc ông Hùng buông Hà ra để cởi bỏ chiếc quần của mình, Hà vùng dậy bỏ chạy nhưng đời thật khốn nạn cánh cửa phòng đã bị khóa. Ông Hùng cười, vứt bỏ chiếc quần của mình sang 1 bên đi lại gần Hà hơn.
_Em chạy đi, chạy nữa đi. Ko chạy đc thì lại đây.
Ông Hùng kéo tay Hà lại rồi ôm dùng bàn tay của mình xờ soạn khắp người cô bé
Một đứa con gái mới lớn, chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khi thấy cơ thể lõa lồ của ông Hùng cùng với cây súng của ông ấy khiến Hà sợ hãi chỉ biết ngồi phụp xuống vừa ôm lấy mặt, vừa ôm lấy cơ thể mình mà khóc và lắc đầu.
_Ko...con xin ông chủ... Tha cho con...
Mặc kệ Hà khóc lóc, van xin ông Hùng đi tới kéo cô bé vứt lên giường, dùng 2 tay của mình khóa lấy tay Hà, 2 chân bắt đầu tách lấy chân Hà và đưa vật cứng của mình vào trong Hà.
_Á....á...đau quá...ông chủ....tha cho con...á..á
Trái ngược với sự đau đớn của Hà là sự thỏa mãn và sung sướng của ông Hùng trước sự khăn khít của 1 cô bé vẫn còn trinh. Ông ra vào mạnh bạo,thỏa sức thú tính của mình mặc cho Hà khóc lóc.
Con đau đớn từ bụng dưới dội đến tưởng chừng đã giết chết Hà. Cô bé đau, thốn đến tận rốn khi bị 1 vật cứng khác đâm vào. nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, mồ hôi nhễ nhại, cổ họng đã khàn đi vì van xin ông ấy như đều vô ích.
Hà tuyệt vọng, bàn tay ko còn gòng lên nữa mà buông xuôi. Ông Hùng càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn khiến Hà ko thể nào chịu nổi cô bé đã ko còn thiết gì mà la hét chỉ dùng răng cắn mạnh vào môi để chịu cơn đau ấy.
Ông Hùng càng về sau càng mạnh và nhanh dần, nhanh dần đến khi có thứ gì đó ấm nóng chảy vào người Hà thì cánh cửa phòng cũng bật mở ra.
_Cái gì thế này....
_Vé xe của mày đâu.
Một cô bé mới 16 tuổi gặp phải 1 người đàn ông hùng hổ ngay trên xe với bao cặp mắt nhìn vào mình khiến cho Hà càng sợ hãi hơn. Cô bé cứ ấp úng mãi.
_Em...em...
_Sao... Ko có vé phải ko.
Hà đưa đôi mắt đỏ ngầu đã bắt đầu ngấn lệ nhìn về phía tên phụ xe nhưng hắn vẫn ko bớt vẻ hung bạo của mình mà tiếp tục nói.
_Mình bước xuống xe ngay cho tao. Trước khi tao chưa điên lên.
Hà nhìn ra bên ngoài qua tấm cửa sổ bằng gương, một màu đen tối khiến cho Hà run rẩy nếu lúc này bị đuổi xuống đây thì cô bé cũng ko biết đi đâu. Hà liền van xin.
_Xin a cho e đi nhờ. E ko cần ngồi ghế cũng được, chỉ xin a đừng đuổi em xuống.
Tên phụ xe đi lại, hắn nắm lấy cổ áo Hà lôi đi mặc cho cô bé cầu xin thế nào. Mọi người trên xe nhìn bộ dạng hung dữ của hắn thì cũng ko ai dám lên tiếng, họ sọ sẽ trút họa vào người. Hà cứ bị hắn lôi đi như vậy cho đến mép cửa ra vào, chiếc xe dừng lại để chuẩn bị đẩy cô xuống dưới.
_Khoan đã.
Một người phụ nữ nhìn bộ sang trọng, ăn mặc cũng khá là sành điệu đứng dậy bước lên chỗ Hà, bà rút tờ 500k trong ví của mình đưa cho tên phụ xe.
_Tôi trả tiền cho cô bé. Tiền vé của a đây.
Nhận lấy tờ tiền tên phụ xe liền xé ra thêm 1 chiếc vé đưa cho người phụ nữ đó cùng số tiền thừa. Bà ta quay sang nhìn Hà.
_Ta đã mua vé cho cháu rồi. Cầm lấy rồi thoải mái mà ngồi vào ghế của mình ko phải lo ai đuổi nữa.
_Cháu cảm ơn ạ.
Bà ấy quay lại chỗ ngồi của mình. Hà cứ đứng đó nhìn theo bóng dáng của người phụ nữ ấy.
Một đứa trẻ 16 tuổi đang cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời được 1 người xa lạ tốt bụng giúp đỡ như vậy khiến cho Hà biết ơn bà ấy nhiều hơn.
Hà cầm chiếc vé nhìn quanh cả khoang xe vẫn ko biết vị trí ghế của mình bằm chỗ nào vì từ bé đến bây giờ đây là lần đầu tiên Hà đi xa đến như vậy. Nhìn bộ dạng ngơ ngác của Hà tên phụ xe hậm hực đi lại.
_Đưa vé xe đây xem ghế bao nhiêu cứ đứng ngây ra đó chắn cả lối đi.
Hà sợ sệt, bàn tay nhỏ nhắn đưa chiếc vé cho hắn. Sau khi xem được số ghế của Hà. Hắn bất mãn đưa cô bé đến chỗ số ghế ghi trên vé. Trước khi rời đi hắn còn ko quên ném lại 1 cái nhìn sắc bén. Ngồi vào chiếc ghế, thấy chai nước suối để ở đó Hà vội vàng mở nắp uống cạn 1 hơi để lấp bớt chiếc bụng đói của mình.
Thời gian vừa rồi đã quá mệt mỏi khiến cho Hà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô bé ngủ 1 giấc đến khi chiếc xe dừng lại tại bến xe miền đông. Mọi người đều đã đi xuống còn lại Hà vẫn đang ngủ. Tên phụ xe đi lại giật bay chiếc mền trên người cô.
_Mày ko định xuống xe à. Ngủ như chết thế.
Hà liền giật mình bật dậy, nhìn quanh khoang xe ko còn q bóng người cô bé vội rời khỏi chiếc ghế nằm của mình chạy nhanh xuống để tìm người phụ nữ đã giúp đỡ mình. Cô nhìn quanh cả bến xe gấp nập người mà ko tìm ra được người phụ nữ đó.
Cô bé buồn bã khuôn mặc ngơ ngác lủi thủi đi ra khỏi bến xe. Trước mắt Hà là 1 đô thị sầm uất, các tòa nhà cao nghi ngút, xe cộ tấp nập cô bé như lạc vào 1 thế giới khác. Từ bé sống ở nhà nghèo khổ cơm ăn ko đủ no lấy đâu được ra đường, đi đây đi đó đâu mà biết.
Hà quay trước quay sau nhìn tứ phía trong lòng bắt đầu nhen nhóm chút hi vọng về 1 tương lai tươi sáng ở thành phố sầm uất này.
#####
Trong không gian mờ ảo của quán karaoke. Bà Hậu đang ngồi trong 1 căn phòng riêng xem lại toàn bộ sổ sách doanh thu của ngày hôm trước. Dạo gần đây quán của bà làm ăn ko được tốt. Đưa tay lên xoa xoa vùng thái dương, bà Hậu nhắm mắt ngửa đầu ra sau nhớ lại việc hôm nay.
Thấy bà Hậu làm ăn ko tốt, một người bạn cho cái địa chỉ của 1 ông thầy xem bói tận ngoài đà nẵng bà cũng kêu tài xế đưa đi.
Thầy bói nhìn vào mấy lá bài trước mặt được bà chọn mà ông lắc đầu.
_ Công việc của bà ko tốt, nó đang tụt dốc. Bà phải làm phước nhiều vào thì công việc mới tốt được. Phải biết cho đi thì mới mong nhận lại có như vậy nó mới lâu dài.
Bà Hậu gật gù.
_Vâng. con cảm ơn thầy.
Bà Hậu lên xe trở về lại sài gòn. Trên đường đi ko biết xui xẻo thế nào mà xe lại bị hỏng cho nên bà để cho tài xế ở lại đợi thợ đến còn mình thì đón xe khách về sài gòn trước.
Tình cờ trên xe bà lại gặp Hà nhớ lại lời thầy bói cho nên bà đã mua vé xe cho Hà coi như làm 1 việc tốt.
######
Do ko có người thân hay ai quen biết nên Hà ko biết đi đâu. Cô bé cứ ôm bịch đồ dọc theo vỉa hè đi thẳng. Trời bắt đầu nhá nhem tối, từ hôm qua tới giờ chưa có hạt cơm nào khiến cho bụng Hà kêu ầm lên, cổ khát khô, chân thì mỏi nhừ Hà ngồi xuống vỉa hè, bên mép cửa ra vào của 1 ngôi nhà cao tầng. Cô bé cứ mãi mê ngắm nhìn ngôi nhà và tặc lưỡi" ngôi nhà này đẹp thật".
Trời bắt đầu về đêm, gió hiu hiu cùng với cơ thể mệt mỏi khiến cho Hà ngủ gật lúc nào ko hay cho đến khi có ánh đèn xe chiếu vào mặt Hà mới lờ mờ mở mắt.
Cánh cửa xe được mở ra, 1 người phụ nữ bước xuống đi lại gần Hà. Nhìn từ xa thấy bộ dạng của bà ấy khá quen thuộc nhưng Hà ko biết đã gặp ở đâu mãi cho đến khi người phụ nữ ấy đứng trước mặt Hà khuôn mặt hiện rõ thì cô mới biết đó là người phụ nữ đã mua vé cho mình lúc trên xe khách.
Ngay từ đầu Hà đã cảm kích trước lòng tốt của người phụ nữ này cho nên khi thấy bà ấy cô bé ko có chút gì lo sợ. Bà Hậu nhìn thấy Hà ngồi ngủ gật trước nhà mình thì hỏi.
_Ai đây.
_Cháu chào bác. Cháu là đứa bé đã được bác mua vé xe khách cho đây ạ.
_Sao cô biết nhà tôi ở đây.
_Dạ cháu ko biết nhà bác đâu ạ. Chỉ là cháu lên sài gòn mà ko biết đi đâu nên cứ đi theo vỉa hè đến lúc mỏi chân thì ngồi nghỉ lại trùng hợp là nhà của bác.
_Vậy chúng ta cũng có duyên đấy chứ. Thôi vào nhà ngồi uống nước cái đã.
Hà đi theo người phụ nữ ấy vào nhà, bước vào bên trong cô đã thấy choáng ngợp với vẻ giàu có của bà ấy. Giúp việc thấy bà Hậu về liền chạy ra chào hỏi.
_Bà Hậu về rồi ạ.
_Ừ. Chị Tư lấy cho tôi 2 ly nước.
Bà Hậu quay sang chỉ tay vào chiếc ghế sopha ngay phòng khách.
_Cháu ngồi đây đi.
_Dạ.
Dì Tư mang 2 ly nước ra đặt xuống chiếc bàn gương, nhìn Hà 1 lác rồi quay sao trong. Ngồi ngoài phòng khách bà Hậu hỏi thăm về gia đình của Hà thì được biết.
_Hiện tại cháu ko có người thân. Ba cháu bỏ mẹ cháu khi bọn cháu còn nhỏ. Còn mẹ cháu vì bị bệnh nên mất, mấy em của cháu vừa bị qua đời trong trận lũ vừa rồi.
Nói đến đây Hà lại ko dấu được nỗi đau mất mác của mình. Cô bé ôm lấy mặt mà khóc. Bà Hậu nghe câu chuyện của Hà cũng ko tránh được sự đau lòng, bà ko nghĩ 1 đứa bé thế này lại gánh chịu nhiều nỗi đau đến như vậy.
Bà Hậu đứng dậy bước lên lầu,kể từ đây Hà bắt đầu sống trong nhà của bà Hậu. Dì tư đưa Hà xuống khu nhà sau dành cho người làm, chỉ cho Hà căn phòng ngay sát cạnh phòng bà. Sau đó dì tư ngồi xuống 1 bên mép giường hỏi Hà.
_Làm sao cháu quen bà chủ.
_Cháu gặp bác ấy trên xe khách.
_Chắc là cái hôm xe bà chủ bị hỏng. Thôi cháu nghỉ ngơi đi, phòng gì ngay bên cạnh cần gì thì gọi nhé.
Sau khi dì tư đi khỏi, cô bé bắt đầu nhìn quanh căn phòng được bày biện khá ngăn nắp, tuy chỉ là 1 căn phòng nhỏ nhưng đối với Hà nó ko khác gì phòng của công chúa. Từ nhỏ đến giờ Hà chưa bao giờ có được 1 cái phòng riêng biệt, đẹp như thế này. Cô bé liền ngã xuống giường, vừa lăn qua lăn lại cười vui sướng.
Cơn đói bụng lại bắt đầu kéo đến khiến cho Hà ko sao ngủ được, cô bé liền mở cửa sang cân phòng bên cạnh của Dì Tư.
_Cốc..cốc. Dì Tư ơi.
Nghe tiếng Hà gọi,dì tư liền đi ra mở cửa.
_Gì vậy cháu.
Hà thấy ngại nhưng đói bụng quá ko biết làm sao, tay cứ gãi gãi đầu.
_Cháu....cháu đói bụng. Có gì ăn ko dì.
_Đi theo dì xuống bếp.
Hà liền đứng dậy đi theo dì tư xuống bếp, mở cánh tủ bếp lấy ít đồ ăn được chế biến sẵn lúc tối với bát cơm trắng đưa cho Hà. Hà đói bụng nên cứ thế mà ăn ngon lành. Đến khi no rồi mới nhớ ra là mình ko mời dì tư liền đưa tay gãi đầu.
_Cháu xin lỗi. Do cháu đói quá. Mời dì tư ăn cơm.
_Dì ăn rồi. Cháu cứ ăn đi.
_Cháu no rồi ạ.
Hà đứng dậy dọn dẹp mớ chén bát mình vừa ăn đi rửa nhưng do Hà sống ở quê chưa từng sử dụng qua mấy thứ hiện đại như ở đây nên cô quay lại hỏi dì tư.
_Cái này dùng sao vậy dì.
_Để dì rửa, cháu đứng sang 1 bên nhìn mà học nhé.
Hà đứng chăm chú quan sát và ghi nhớ cách dì tư sử dụng mấy thứ dụng cụ hiện đại đó. Một lúc sau 2 dì cháu trở lại phòng. Ăn uống no nê, phòng ấm nệm êm khiến cho Hà mau chóng chìm vào giấc ngủ. Thực ra, từ trước đến giờ Hà chưa bao giờ được ăn ngon và sống sung sướng thế này.
Mọi thứ cứ nghĩ đã tốt đẹp đâu ai biết được tương lai phía trước là thế nào. Thời gian sống ở đây Hà rất ít khi gặp bà Hậu. Ko biết bà ấy làm công việc gì mà suốt ngày đi sớm về khuya, lâu lắm mới ở nhà 1 lần. Dì tư khá tốt, bà coi Hà như con gái cho nên cô bé sống khá thoải mái.
Một buổi sáng Hà đang phụ dì tư quét dọn sân vườn thì thấy một người đàn ông trung niên ăn mặc khá sang trọng kéo vali vào nhà.
Từ ngày về nhà bà Hậu thì Hà chưa gặp người này lần nào nên ko biết là ai. Hà liền đi nhanh về phía cổng.
_Chào chú. Chú vào đây gặp ai ạ.
Ông ấy thấy Hà trong nhà mình thì cũng ngạc nhiên cộng thêm việc cô bé hỏi như vậy khiến ông có vẻ ko vui.
_Tôi là Hùng, chủ của căn nhà này. Cô là giúp việc mới à.
_Cháu xin lỗi bác, cháu ko biết ạ.
_Được rồi cô làm việc của mình đi.
Hà gật đầu chào ông Hùng, khuôn mặt vẫn còn vẻ sợ sệt quay lại quét dọn xong phần việc của mình. Ông Hùng tiếp tục kéo vali vào nhà.
Thấy ông Hùng đã vào nhà Hà liền cất cây chổi sang 1 bên chạy nhanh vào nhà sau tìm dì tư để hỏi.
_Dì tư ơi có ai vào nhà đấy ạ.
Nghe Hà nói vậy dù tư đang cây kéo tủa cây vội bỏ xuống nhìn ngó nghiêng.
_Người đó nhìn thế nào.
_Ông ấy bảo là ông chủ. Nhìn già nhưng phong độ lắm ạ.
_Đâu để dì ra xem cái đã. Cầm hộ dì cây kéo.
Dì tư đi vào nhà thì thấy ông Hùng đang ở trên lầu đi xuống.
_Chào ông chủ mới về.
_Ừ. Nhà mình vừa tuyển thêm giúp việc sao dì tư.
_Dạ ko. Con bé ấy mồ côi ko có nhà nên bà chủ đưa về cho ở nhờ. Nó phụ tôi vài việc vặt. Ông chủ có cần gì ko ạ.
_Chị cứ đi làm việc đi, cần gì tôi sẽ gọi.
Dì tư quay ra nhà sau tiếp tục việc của mình. Sau khi nghe dì tư kể thì Hà mới biết chồng bà Hậu là ông Hùng ở nước ngoài trở về. Nhìn ông đã 50t nhưng nhìn rất phong độ và trẻ hơn so với tuổi của mình.
Tối hôm nay do ông Hùng về nước nên bà Hậu cũng về nhà sớm hơn mọi ngày để ăn tối. Dù Hà được bà Hậu cho sống ở đây nhưng ko có nghĩa cô được ăn cùng với chủ, mỗi lần ăn cơm Hà đều ăn cùng dì tư.
Thấm thoát 1 năm trôi qua Hà sống ở nhà bà Hậu, tuy hiện tại cô bé chỉ mới 17t nhưng đã ra vẻ thiếu nữ. Dáng người cao ráo, nước da trắng với đôi môi đỏ và chiếc mũi cao nhìn cả tổng thể Hà ko có điểm nào để chê.
Thời gian đầu ông Hùng về nước thì cách cư xử của ông đối với Hà có gì đó ko bình thường, ông ấy thường cầm tay, ôm Hà như kiểu bố ôm con nhưng đâu ai biết thật ra trong lòng ông Hùng đã ấp ủ 1 âm mưu. Thời gian gần đây, khi Hà bắt đầu ra dáng thiếu nữ thì ông thường nhìn lén Hà và tìm cách nói chuyện với Hà nhiều hơn.
Có lần Hà đang cúi người quét sân thì ông Hùng đi ra. Ko biết ông vô tình hay cố ý mà bàn tay đụng trúng mông của Hà khiến cô bé giật mình, còn ông Hùng xem như ko có chuyện gì xảy ra.
Những hôm ko có bà Hậu ở nhà ông Hùng thường hay kêu Hà ngồi ăn cơm cùng, Hà từ bé đã lần nào ca chạm với đàn ông đâu mà biết, cô bé cứ nghỉ đơn giản ông chủ coi mình như con nên tốt, ông ấy hay gắp thức ăn bỏ vào chén cho Hà.
_Ăn nhiều vào nhé. Dạo này càng lớn nhìn càng xinh.
Mắt ông Hùng cứ nhìn chăm chăm vào người Hà. Lâu dần khiến cho cô bé thấy sợ nhưng cũng im lặng ko dám nói với ai. Mỗi lần ngồi ăn bàn chân ông ấy ko lúc nào để yên cứ đụng vào chân Hà mà cọ quậy. Mới 17 tuổi, cô bé có biết đâu những tín hiệu đó là điềm báo cho sự việc sắp xảy ra.
Một hôm, ông Hùng đột nhiên cho dì tư nghĩ phép để về thăm nhà. Bà Hậu thời gian này ko biết vì lý do gì thường hay vắng mặt ít khi về nhà. Buổi trưa hôm đó, Hà đang ngủ thì cảm giác chân mình có cái gì đó nhột nhột, nó cứ di chuyển lên cao dần cô bé tưởng con gì với phần say ngủ nên cứ lấy tay hất ra.
Mà lạ thay cái con đó cứ bò mãi trên chân khiến Hà bực mình.
_Con gì mò bò dai thế.
Vừa nói vừa mở mắt nhìn xuống chân thì thấy ông Hùng đang dùng tay vuốt ve chân mình Hà la lên.
_Ông chủ làm gì vậy ạ.
_Em cứ nằm im ngủ tiếp đi. Ngoan nằm xuống a thương.
Ông Hùng chòm người về trước dùng tay mình đè Hà nằm xuống giường,cô bé bắt đầu thấy sợ, dù có ngu ngốc đến đâu Hà cũng nhận biết được hành động của ông Hùng lúc này là có vấn đề nên đã tìm lý do để ra ngoài.
_Cháu ngủ đủ rồi. Giờ cháu đi làm việc đây. Ông chủ bỏ cháu ra.
__Hôm nay, a cho em nghỉ. Ko cần phải làm gì cả chỉ cần phục vụ a thôi.
Nói dứt lời ông Hùng dùng thân mình đè lên người Hà bắt đầu hôn túi bụi.
_Ko. Ông chủ làm gì vậy ạ.
Mặc cho Hà dẫy dụa ông ấy dùng bàn tay của mình xé lấy bộ đồ trên người Hà. Cô bé hoảng loạng chỉ biết dẫy dụa, khóc lóc và van xin ông ấy.
Trái ngược với sự thương cảm thì ông Hùng lại càng thích thú, ông ấy cười như 1 kẻ điên rồi nhanh chóng dùng đôi môi của mình ngậm lấy nụ thanh xuân của Hà mà liếm, mà mút.
_Xin ông chủ hãy tha cho con.
_Ngoan mà chiều tôi đi rồi tôi sẽ cho em tiền.
Tranh thủ lúc ông Hùng buông Hà ra để cởi bỏ chiếc quần của mình, Hà vùng dậy bỏ chạy nhưng đời thật khốn nạn cánh cửa phòng đã bị khóa. Ông Hùng cười, vứt bỏ chiếc quần của mình sang 1 bên đi lại gần Hà hơn.
_Em chạy đi, chạy nữa đi. Ko chạy đc thì lại đây.
Ông Hùng kéo tay Hà lại rồi ôm dùng bàn tay của mình xờ soạn khắp người cô bé
Một đứa con gái mới lớn, chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khi thấy cơ thể lõa lồ của ông Hùng cùng với cây súng của ông ấy khiến Hà sợ hãi chỉ biết ngồi phụp xuống vừa ôm lấy mặt, vừa ôm lấy cơ thể mình mà khóc và lắc đầu.
_Ko...con xin ông chủ... Tha cho con...
Mặc kệ Hà khóc lóc, van xin ông Hùng đi tới kéo cô bé vứt lên giường, dùng 2 tay của mình khóa lấy tay Hà, 2 chân bắt đầu tách lấy chân Hà và đưa vật cứng của mình vào trong Hà.
_Á....á...đau quá...ông chủ....tha cho con...á..á
Trái ngược với sự đau đớn của Hà là sự thỏa mãn và sung sướng của ông Hùng trước sự khăn khít của 1 cô bé vẫn còn trinh. Ông ra vào mạnh bạo,thỏa sức thú tính của mình mặc cho Hà khóc lóc.
Con đau đớn từ bụng dưới dội đến tưởng chừng đã giết chết Hà. Cô bé đau, thốn đến tận rốn khi bị 1 vật cứng khác đâm vào. nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, mồ hôi nhễ nhại, cổ họng đã khàn đi vì van xin ông ấy như đều vô ích.
Hà tuyệt vọng, bàn tay ko còn gòng lên nữa mà buông xuôi. Ông Hùng càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn khiến Hà ko thể nào chịu nổi cô bé đã ko còn thiết gì mà la hét chỉ dùng răng cắn mạnh vào môi để chịu cơn đau ấy.
Ông Hùng càng về sau càng mạnh và nhanh dần, nhanh dần đến khi có thứ gì đó ấm nóng chảy vào người Hà thì cánh cửa phòng cũng bật mở ra.
_Cái gì thế này....
Bình luận truyện