Chương 110: Tử Vũ và Tiên Ngữ (Hạ)
Thực lực của nam tử này biểu hiện ra khiến tán tiên cũng kinh hãi, thầm nghĩ cho dù thời kỳ toàn thịnh của mình không biết có thể liều mạng với hắn hay không, nếu hắn đã vừa ý dung mạo của Tiên Ngữ nổi lên ý xấu thật đúng là tai vạ khó tránh.
Nam tử kia bề ngoại vô cùng trẻ tuổi nhưng lại lạnh như băng, khi nhìn thấy Tiên Ngữ thì sửng sốt một chút, khiến trái tim của tán tiên cũng nhảy đến cổ họng. May mà hắn chỉ sửng sốt một chút mà thôi, lập tức lại khôi phục bình thường, sau đó trợ giúp Tiên Ngữ và tán tiên chữa thương. Khi chữa thương tán tiên lại lần nữa cảm thụ được sự cường đại và bá đạo của hắn, chân khí khổng lồ của hắn chạy vào trong cơ thể bà ta mạnh mẽ chữa trị kinh mạch bị thương, mặc dù thương thế được chữa trị tốt nhưng đau đớn trong đó cũng là khó tả. Chẳng qua nam tử này có thể mạnh mẽ phá tan chân khí hộ mạch của bà lại càng khiến cho sự kiêng nể của bà ta đối với hắn tăng lên một tầng, trong lòng âm thầm quyết định, đời này kiếp này nhất định không thể là địch với hắn. May mà khi nam tử giúp Tiên Ngữ trị thương đã không bá đạo như vậy, không biết là do Tiên Ngữ thụ thương rất nhẹ hay là nguyên nhân khác, tóm lại tán tiên thấy vẻ mặt của Tiên Ngữ không những không có vẻ đau đớn, trái lại mặt lộ vẻ mỉm cười dường như rất hưởng thụ. Một khắc này, tán tiên mới cảm thấy thì ra đằng sau khuôn mặt lạnh lẽo kia còn có một trái tim nóng bỏng. Sau đó nam tử kia lại làm ra một màn khiến hai người bọn họ giật mình, da của thượng cổ ma thú đúng là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, lúc trước bốn vị trưởng lão dùng hết phương pháp cũng không thể làm da của nó tổn thương chút nào, nhưng sau khi trong tay nam tử này biến ra một thanh trường đao đen kịt, da thú vốn là đao thương bất nhập ở dưới đao của hắn lại giống như đậu phụ bị cắt dễ dàng. Sau khi lấy ra một khối thịt ma thú lớn hắn liền muốn rời đi.
Tiên Ngữ hỏi hắn, vì sao chỉ cần thịt? Ngữ khí của nam tử kia vẫn là lạnh lùng nói rất đơn giản, thì ra một vị bằng hữu của hắn bị nhốt đã rất lâu rất lâu rồi, cũng không có ăn qua thứ gì, mấy ngày này đột nhiên muốn ăn thịt cũng chỉ định là thịt của con ma thú này, hắn mới không quản ngàn dặm chạy tới, chỉ vì lấy thịt này mà thôi.
Nam tử nói xong liền biến mất trước mắt hai người, chỉ để lại Tiên Ngữ thất thần và tán tiên bị làm cho một đầu mơ hồ. Sau đó tán tiên thu thi thể của ma thú vào trong trữ vật rồi mang Tiên Ngữ trở về Bồng Lai tiên cảnh, trên đường gặp phải một đám người vẫn không muốn từ bỏ việc truy tung Phương Tử Vũ, những người này kinh ngạc vì dung nhan tuyệt thế của Tiên Ngữ, may mà còn có tán tiên ở bên, ngược lại không xảy ra chuyện gì. Bọn họ vì có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Tiên Ngữ đều"tự đánh trống tự thổi kèn" (tâng bốc bản thân), hai người Tiên Ngữ và tán tiên thế mới biết thì ra bọn họ là người truy sát Phương Tử Vũ. Sự tích kia của Phương Tử Vũ hai người sớm có nghe qua, tán tiên mặc dù đối với sự hiếu sát của Phương Tử Vũ nhìn không quen nhưng cũng không cho phép Tiên Cư Phái tham gia vào loại việc này, Tiên Cư Phái từ xưa đến nay chỉ lo thân mình. Thế nhưng sau khi những người đó lấy ra bức họa của Phương Tử Vũ, tán tiên và Tiên Ngữ sắc mặt đại biến, thì ra là hắn...
Sau khi hai người trở lại Tiên Cư Phái, chỉ nói là được một người không biết tên cứu giúp, biết chân tướng chỉ có Trần Tâm. Cũng từ khi đó, Trần Tâm và tán tiên đều phát hiện sự thay đổi của Tiên Ngữ, thường xuyên ở một mình suy nghĩ đến thất thần, đối với việc ấy Trần Tâm cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Nếu như là một người khác thì tốt, nhưng nữ nhi lại yêu kẻ thù chung của toàn bộ tu chân giới, đây là chuyện nàng tuyệt đối không thể đồng ý. Mãi đến sau đêm Từ Ngạo Thiên tới, Tiên Ngữ khẩn cầu tán tiên cùng nàng đi tìm hắn, dù sao mọi người đều biết, Từ Ngạo Thiên là huynh đệ duy nhất của Phương Tử Vũ. Tán tiên cũng muốn biết nhiều hơn chuyện về hai nam tử truyền kỳ này, dù sao lực rung động mà Phương Tử Vũ đem lại cho bà ngày đó đến nay vẫn khó quên, sau lại bị Trần Tâm cản lại, sau khi không thể lay chuyển được nữ nhi Trần Tâm cũng muốn đồng thời đi tới, ba người liền mang theo vài tên đệ tử tới chỗ mọi người của Ngọc Hư Cung ở. Lại đúng lúc nghe thấy Từ Ngạo Thiên đang kể chuyện xưa...
Chính là một chuyện xưa cảm động nhất thế gian, không những khiến Tiên Ngữ rơi lệ ngay tại chỗ, càng khiến Trần Tâm lúc đó ấn tượng đối với Phương Tử Vũ đã thay đổi rất nhiều. Mà tán tiên sau khi trở về cũng không nhịn được lắc đầu than thở, một mực cảm thán, một người chí tình chí nghĩa kỳ nam tử của nhân gian.
Đối với việc này, Vọng Hải đương nhiên không biết, chẳng qua chuyện xưa của Từ Ngạo Thiên kia đã sớm được mấy tên đệ tử trong phái chính tai nghe thấy bàn tán xôn xao, làm cho toàn bộ nữ đệ tử của Tiên Cư Phái đã qua nhiều ngày vẫn khóc sướt mướt, ngay cả chính hắn cũng vì nhân vật chính trong chuyện xưa mà cảm khái vạn phần.
Cho nên khi Phương Tử Vũ vừa mới xuất hiện, các nữ đệ tử của Tiên Cư Phái trong ánh mắt nhìn hắn đều lộ vẻ hưng phấn, chỉ kém không có cao giọng hét to.
Tuy rằng Vọng Hải sau khi nghe chuyện xưa đúng là có ấn tượng rất tốt đối với Phương Tử Vũ, thậm chí sinh ra đồng tình. Nhưng ở đây dù sao cũng là Tiên Cư Phái, thê tử của hắn thân là chủ nhân nơi này, quyết không thể khiến khách nhân ở đây bị tổn thương, đặc biệt ngày hôm nay là thời gian tu chân giả của các phái trong thiên hạ tụ tập, cho nên hắn chỉ có thể ẩn dấu phần cảm tình này.
Tiến lên trước một bước, Vọng Hải chắp tay nói:
- Thì ra Ma Tôn chính là người lúc trước cứu tiểu nữ và trưởng bối trong phái từ miệng con thượng cổ ma thú, phần đại ân này Vọng Hải thay mặt mọi người Tiên Cư Phái xin cảm tạ.
Nói xong liền cúi người vái một vái.
Câu nói này của Vọng Hải phân chia xử trí vô cùng tốt, vừa có thể công khai cảm tạ ân tình của Phương Tử Vũ, cũng kín đáo để tất cả mọi người ở đây biết, Phương Tử Vũ có đại ân với Tiên Cư Phái bọn họ, nếu như thật sự phát sinh chuyện gì, Tiên Cư Phái bọn họ cũng là ở thế khó xử. Dù sao cũng không thể lấy oán báo ân, làm một tiểu nhân? Mà trên thực tế, Phương Tử Vũ đích thực có đại ân với Tiên Cư Phái. Trước không nói Tiên Ngữ là nữ nhi duy nhất của chưởng môn, chỉ riêng cứu tán tiên đã đủ làm cho toàn bộ Tiên Cư Phái cảm kích vạn phần. Phải biết rằng lực ảnh hưởng của tán tiên kia đối với Tiên Cư Phái, có thể nói Tiên Cư Phái có được địa vị và an bình như ngày hôm nay, tất cả đều là người bên ngoài biết có một nhân vật như thế tồn tại. Nếu như tán tiên xảy ra chuyện gì, trước không nói địa vị của Tiên Cư Phái trong tu chân giới rớt xuống ngàn trượng, bọn họ đầu tiên phải ứng phó chính là những kẻ bất lương mang ý đồ xấu đối với dung mạo xinh đẹp của các nữ đệ tử, chỉ cần một điểm này đã đủ khiến bọn họ đau đầu muốn chết. Cho nên trên ý nghĩa nào đó, Phương Tử Vũ đúng là đã cứu toàn bộ người của Tiên Cư Phái bọn họ.
Lời này của Vọng Hải vừa ra, không khí toàn trường vốn đã khác thường lại càng thêm đặc biệt, cho dù là ai cũng biết chuyện ngày hôm nay rất khó có kết quả tốt. Ban đầu bọn họ còn dựa vào tán tiên trong truyền thuyết của Tiên Cư Phái kia, hôm nay xem ra Tiên Cư Phái có thể đứng ở vị trí trung lập cũng đã rất tốt rồi.
Phương Tử Vũ liếc mắt nhìn Vọng Hải, thản nhiên nói:
- Không cần cảm tạ, chỉ là đi ngang qua.
Dứt lời liền muốn nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
- Ma Tôn… Nguyệt Vương xin chậm đã.
Vọng Hải vội kêu lên.
Phương Tử Vũ chậm rãi xoay người, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Vọng Hải cười khổ nói:
- Hôm nay các vị anh hùng làm khách trong Tiên Cư Phái chúng tôi, mà Nguyệt Vương lại là ân nhân của Tiên Cư Phái chúng tôi, vậy... Có thể xin Nguyệt Vương bỏ qua ngày hôm nay không...
Phương Tử Vũ lạnh lùng nói:
- Ta không rảnh.
Vọng Hải cắn chặt răng, không để ý ánh mắt của Trần Tâm và sự ngăn trở của Tiên Ngữ, nói:
- Như vậy, Vọng Hải làm càn rồi. Ta không thể khiến cơ nghiệp ngàn năm của Tiên Cư Phái hủy hoại trong chốc lát…
Phương Tử Vũ tiếp tục đi tới phía trước, cũng không quay đầu lại, nói:
- Tùy ngươi.
Vọng Hải giận quá ngược lại cười nói:
- Được, Ma Tôn cẩn thận.
- Cha, không nên… xem tại truyenbathu.vn
Tiên Ngữ vốn định ngăn cản, lại bị Trần Tâm trước một bước kéo qua một bên. Trần Tâm rất hiểu, Vọng Hải là không thể không ra tay, bằng không sau này trong tu chân giới sẽ không có chỗ của Tiên Cư Phái.
Vọng Hải tế ra một kiện pháp khí giống như bánh xe, hai tay rất nhanh kết ấn, quát to:
- Ma Thiên Luân, đi!
Bánh xe to lớn rít lên nhằm hướng Phương Tử Vũ, mà lưng hắn lại vẫn quay về phía Vọng Hải cùng Ma Thiên Luân rất nhanh tiếp cận.
Ngay khi mọi người cho rằng Phương Tử Vũ tự đại như vậy, nhất định phải ăn đòn đau, một tay của Phương Tử Vũ chỉ là nhẹ nhàng vung qua phía sau.
"Ầm" một tiếng nổ lớn, mặt đất giữa Phương Tử Vũ và Vọng Hải thoáng chốc bị nổ ra một hố sâu lớn, Ma Thiên Luân bay ngược trở lại được Vọng Hải tiếp ở trong tay, mà Vọng Hải cũng đồng thời phun ra một ngụm lớn máu tươi, yếu ớt ngã vào trong lòng Trần Tâm.
Tất cả mọi người xem đều ngẩn người, một chiêu, gần như chỉ là vung tay lên, không chỉ phá Ma Thiên Luân hơn nữa khiến Hợp Thể kỳ cao thủ Vọng Hải bị thương nặng, có thể tưởng tượng, tu vi của Phương Tử Vũ đạt tới một cảnh giới kinh thế hãi tục ra sao.
Không có dừng lại nhiều, Phương Tử Vũ tiếp tục nhằm phương hướng của Hoa Nghiêm Tông đi tới.
Vọng Hải lại phun ra một ngụm máu, cười khổ mà nói:
- Xin lỗi, Vọng Hải tận lực rồi.
Không cần hắn nói, người có chút năng lực cũng đã nhìn ra, vừa nãy thanh thế kia, Vọng Hải đích thật là dùng hết toàn lực rồi. Bằng không, sự cắn trả của Ma Thiên Luân cũng sẽ không khiến hắn bị thương nặng như vậy.
Mỗi một bước Phương Tử Vũ bước ra, đều như vạn quân cự chùynặng nề nện ở trong lòng mỗi người.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng cuồng tiếu truyền tới:
- Tiểu oa nhi, bốn năm không gặp, ngươi lại tiến bộ rồi.
Nghe được thanh âm này, sắc mặt của Phương tử Vũ càng thêm lạnh lẽo, cũng mơ hồ hiện ra vẻ hung ác, lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn chưa chết sao? Ta cũng một mực tìm ngươi, Phong Xử.
Bình luận truyện