Chương 127: Ngọc thạch chi mê
Ngày thứ tám Phương Tử Vũ trở thành thiếu chủ của Khoái Hoạt Lâm.
Tám ngày này, Phương Tử Vũ và Lăng Nguyệt, Kim Mê, Lục Tử Huyên, Tiên Ngữ đều một tấc cũng không rời Từ Ngạo Thiên. Tuy nói thương thế của Từ Ngạo Thiên đã không có gì trở ngại, nhưng Tôn chủ đã nói qua, bởi vì hắn thương thế quá nặng do đó nhất định cần phải nằm trên giường dưỡng thương bảy ngày, bằng không khó bảo toàn vết thương cũ tái phát.
Thời gian buồn chán thực sự là khó qua, Phương Tử Vũ không muốn nói, Từ Ngạo Thiên không thể nói chuyện, tứ nữ không có hứng thú nói chuyện, một phòng sáu người đã vượt qua ngày đầu tiên buồn chán như thế.
Ngày thứ hai, Phương Tử Vũ từ trong tàng thư lâu và pháp khí lâu mang đến một đống lớn thư tịch và pháp bảo, mọi người lúc này mới tìm được chút việc làm. Chẳng qua việc này đã làm khổ đệ tử trông coi hai trọng lâu các, Khoái Hoạt Lâm chưa từng có tiền lệ cho người người mượn bí tịch, thế nhưng ngay cả Tôn chủ cũng chẳng quan tâm, bọn họ còn có thể nói gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Tử Vũ giống như cường đạo cuốn lấy phần lớn thư tịch và pháp bảo, sau đó nghênh ngang mà đi.
Những bí tịch và pháp bảo này đem Xuất Thế và ba mươi sáu Thiết Huyết vệ hấp dẫn lại đây, ngay sau đó trong một gian phòng chen chúc hơn bốn mươi người, suốt ngày xem bí tịch và nghiên cứu pháp bảo. May mà phòng ốc trong Khoái Hoạt Lâm xây dựng đều đủ lớn, miễn cưỡng đủ cho hơn bốn mươi người ở lại, nếu không phòng ở sớm bị chen đổ rồi.
Sáu ngày sau đó, nhóm người này ngoại trừ ăn uống vệ sinh tất cả đều chìm đắm trong những bảo điển và hoa cả mắt trong pháp bảo.
Ngày thứ tám, dưới sự dạy dỗ"Có tiện nghi mà không chiếm là vương bát đản" của Xuất Thế, một đám người lại trùng trùng điệp điệp hướng"Thiên Thượng Nhân Gian" xuất phát.
- Các vị đã tới rồi.
Tư Đồ Tiển dẫn mọi người đến trước một gian nhà đá thật lớn, Tôn chủ đã sớm đứng chờ, lúc này nhìn thấy mọi người, mỉm cười gật đầu tỏ ý chào.
Gian nhà đá này Phương Tử Vũ cũng đã từng tới, chỉ là cửa đá vẫn luôn khóa chặt, mà Phương Tử Vũ cũng không có lòng hiếu kỳ, vì vậy liếc mắt qua một cái đã quên.
- Nơi này chính là Thiên Thượng Nhân Gian.
Xuất Thế hỏi trước một bước.
Tôn chủ cười lớn nói:
- Nơi này không phải là Thiên Thượng Nhân Gian, mà là Thiên Thượng Nhân Gian bây giờ đã bị phong ấn ở bên trong.
Xuất Thế nhìn cửa đá to lớn một chút, than thở:
- Cần phòng ở lớn như vậy để phong ấn, Thiên Thượng Nhân Gian này rốt cuộc có bao nhiêu lớn đây?
Tôn chủ cười nói:
- Vào xem chẳng phải sẽ biết sao.
Nói xong liền lấy ra một cái chìa khóa tạo hình kỳ lạ giao cho Tư Đồ Tiển, Tư Đồ Tiển bước lên phía trước tiếp nhận cái chìa khóa, sau đó vặn loạn một trận trên ổ khóa.
- Cái khóa này bị tổ tiên hạ cấm chế.
Thừa dịp Tư Đồ Tiển chưa mở ra cửa đá, Tôn chủ giải thích:
- Không phải cái chìa khóa đồng dạng được thi pháp qua thì không thể mở, nếu như mạnh mẽ mở ra sẽ kích động cấm chế của cửa đá này, lập tức mở ra"Diệt hồn trận" tiêu diệt người tới.
- Diệt hồn trận? Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net
Xuất Thế sợ hãi than:
- Trời của ta, lại có thể dùng trận pháp ác độc như thế.
Trên mặt Tôn chủ hiện lên một tia không hài lòng, lập tức lại khôi phục thái độ bình thường nói:
- Không có biện pháp, Thiên Thượng Nhân Gian này đối với Khoái Hoạt Lâm chúng ta mà nói vô cùng quan trọng, để đảm bảo không xảy ra sai sót, không thể không dùng chút thủ đoạn.
Trong khi nói chuyện Tư Đồ Tiển đã mở được khóa cửa, xoay người hỏi:
- Tôn chủ?
- Mở cửa.
- Vâng.
Cửa đá này giống như có trọng lượng thiên quân, Tư Đồ Tiển dùng hết sức, đến khi mặt đỏ bừng mới làm nó chậm rãi mở ra.
Ngay khi đại môn vừa được mở ra một cái khe, một cơn gió lạnh mãnh liệt từ bên trong theo cái khe thổi ra, Xuất Thế sợ hãi than:
- Khí thật mạnh.
Cũng ngay lúc đó, thần thạch ở trên cổ và Thiên Địa Càn Khôn Giới trên ngón tay của Phương Tử Vũ cũng nhảy lên không yên. Hắn thất kinh vội vàng lấy tay cách y phục đè lại thần thạch, không để tình huống nó nhảy lên bị người khác phát hiện.
- Tử Vũ, làm sao vậy?
Tôn chủ quan tâm hỏi.
Phương Tử Vũ thản nhiên nói:
- Không có chuyện gì.
Lấy tính cách của hắn chịu nói chuyện với ngươi đã là rất không tồi rồi, Tôn chủ cũng không để ý, thản nhiên cười trừ.
Cửa đá từ từ mở rộng, lộ ra một gian phòng rộng rãi đủ để đồng thời dung nạp năm sáu mươi người.
Tôn chủ dẫn đầu đi vào nói:
- Các vị, nơi này chính là địa phương phong ấn Thiên Thượng Nhân Gian.
Mọi người nối đuôi nhau mà vào phát hiện trong gian phòng này không có một vật gì, ngoại trừ có một khối thạch bích (tường đá) chính giữa tương đối đặc biệt, lại có thể dùng ngọc thạch chế tạo. Trên ngọc bích (tường ngọc) có khắc chi chít một đám ký tự, thế nhưng ngay cả Xuất Thế cũng xem không hiểu những ký tự này là gì, ngược lại càng giống như là một loại phù hiệu.
- Các vị.
Tôn chủ đi đến trước ngọc bích nói:
- Đây chính là Thiên Thượng Nhân Gian.
- Chính là khối này?
Xuất Thế tiến lên gõ gõ ngọc thạch, nói:
- Mới vừa rồi trận khí mạnh kia chính là nó thổi ra? Nhưng hiện tại làm sao nhìn đều là bình thường không có gì đặc biệt nhỉ?
Không chỉ có Xuất Thế, ngay cả Phương Tử Vũ cũng cảm thấy kỳ quái, thần thạch và Thiên Địa Càn Khôn Giới cũng không còn nhảy lên nữa.
Tôn chủ mỉm cười, xoay người đối diện với ngọc bích, hai tay rất nhanh kết xuất một loạt các thủ ấn, trong miệng lại lẩm bẩm niệm tụng. Thủ ấn có thể học, nhưng thủ ấn nhất định phải liên quan với chú văn. Tôn chủ lúc này trong miệng niệm mơ hồ không rõ, ngay cả Xuất Thế cũng nghe không hiểu hắn niệm cái gì, xem ra ngoại trừ độc môn thủ pháp, ngoại nhân căn bản sẽ không có biện pháp mở ra khối Thiên Thượng Nhân Gian này.
Đang trong lúc suy tư, ngọc bích đột nhiên lóe lên một trận quang mang chói mắt. Xuất Thế một tay vẫn đặt trên mặt ngọc bích sửng sốt một chút, lập tức"Oa" một tiếng kêu to lên, cả người đã rơi vào bên trong ngọc bích. Trên mặt ngọc bích vốn giống như mặt hồ yên ả nổi lên một trận rung động, mãi đến khi Xuất Thế hoàn toàn biến mất trong ngọc bích mới khôi phục yên lặng.
Cùng lúc đó, thần thạch và Thiên Địa Càn Khôn giới trên người Phương Tử Vũ lại một lần nữa nhảy lên kịch liệt. Để không bị Tôn chủ nhìn ra dị trạng trên người, Phương Tử Vũ vốn đã sớm biết được công dụng của Thiên Thượng Nhân Gian giở vờ giật mình muốn đi kéo Xuất Thế lại, sau đó bản thân cũng rất nhanh biến mất trong ngọc bích.
- Tử Vũ...
Từ Ngạo Thiên bước lên phía trước, lại bị Tôn chủ nhanh hơn một bước ngăn cản.
- Yên tâm đi, bọn họ đã tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian. Nhớ kỹ, Thiên Thượng Nhân Gian mỗi một lần mở ra đều cần bảy bảy bốn mươi chín ngày, mà các ngươi ở bên trong cũng chính là năm mươi năm. Bốn mươi chín ngày sau ta sẽ một lần nữa mở Thiên Thượng Nhân Gian mang các ngươi ra, trừ lần đó ra căn bản là không có phương pháp khác đi ra, các ngươi cũng chi có thể ở bên trong tĩnh tâm tu luyện.
Từ Ngạo Thiên chắp tay nói:
- Đa tạ Tôn chủ.
- Đi thôi, lợi dụng khoảng thời gian này tu luyện cho tốt. Nếu như các ngươi có thể trong năm mươi năm này đột phá cảnh giới phi thăng, Thiên Thượng Nhân Gian sẽ ngăn cản thiên kiếp cho các ngươi, càng miễn đi nỗi khổ binh giải, sau khi đi ra các ngươi đều là tán tiên chi thân.
Thiết Huyết vệ phía sau nghe vậy đều hưng phấn một hồi, tán tiên, đó chính là tồn tại biến thái nhất của tu chân giới, vừa nghĩ đến sau khi bọn họ một lần nữa xuất quan không ai có thể địch lại, cả đám đều khoa tay múa chân nóng lòng muốn thử.
Từ Ngạo Thiên sau khi nói lời tạm biệt cũng tiến vào trong ngọc bích, sau đó Lục Tử Huyên tứ nữ và Thiết Huyết vệ cũng nối đuôi nhau mà vào.
Mãi đến khi cả gian thạch thất chỉ còn lại hai người Tôn chủ và Tư Đồ Tiển, mặt ngọc của Thiên Thượng Nhân Gian hiện lên một trận rung động, sau đó khôi phục thành bộ dáng bình thường không có gì đặc biệt.
Tôn chủ cười lạnh một trận, dần dần biến thành cất tiếng cười to.
Tư Đồ Tiển hai tay nắm chặt cung kính đứng một bên không dám nói lời nào, chỉ là chỗ thái dương không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Bình luận truyện