Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 129: Phá toái hư không



Phương Tử Vũ một mực suy nghĩ về hiện tượng vừa rồi, không biết bản thân đã quay về địa phương mọi người tu luyện từ khi nào.

Chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, giờ phút này ở trong đầu hắn chỉ có một màn quỷ dị vừa rồi.

- Làm sao vậy? Tử Vũ.

Khi Phương Tử Vũ trở về thì Từ Ngạo Thiên cũng đã tỉnh, thấy hắn một bộ dáng thất hồn lạc phách, không khỏi quan tâm hỏi.

Phương Tử Vũ khôi phục lại tinh thần, tiến đến bên cạnh Từ Ngạo Thiên nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi nói ra.

- Phá vỡ không gian?!

Từ Ngạo Thiên còn chưa lên tiếng, Xuất Thế vẫn nhắm mắt tĩnh tu cách đó không xa đã nhanh hơn một bước nói ra. Xuất Thế nhất thời kích động không khống chế tốt thanh âm, lớn giọng làm tất cả mọi người tỉnh lại.

Xuất Thế cũng mặc kệ có ảnh hưởng đến những người này hay không,"Vù" một cái vọt đến bên cạnh Phương Tử Vũ, vội vàng hỏi:

- Ngươi mới vừa nói khi ngươi múa đao đã phá vỡ không gian?

Phương Tử Vũ ngơ ngác gật gật đầu, hắn không hiểu Thái thượng vì sao lại kích động như vậy.

Xuất Thế giống như hẩu tử hai tay gãi gãi đầu, ngoài miệng không ngừng nói:

- Điều này không có khả năng... Điều này không có khả năng...

Vừa nói vừa nắm lấy tay của Phương Tử Vũ, đem hắn kéo ra phía ngoài:

- Đi, nhanh một chút phá lại lần nữa cho ta xem.

Phương Tử Vũ ngơ ngác không biết làm sao lại bị Xuất Thế lôi đi, Từ Ngạo Thiên lo lắng cho Phương Tử Vũ cũng vội vàng đuổi theo, những người khác căn bản không biết xảy ra chuyện gì cũng đi theo.

- Ngươi vừa rồi là ở chỗ nào luyện?

Phương Tử Vũ lắc lắc đầu nói:

- Không nhớ rõ, nơi này chung quanh đều giống nhau.

- Vậy quên đi.

Xuất Thế buông tay của Phương Tử Vũ ra nói:

- Ngươi ở ngay chỗ này luyện.

Thấy Phương Tử Vũ ngơ ngác nhìn mình, không khỏi giục:

- Nhanh lên.

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Phương Tử Vũ cũng rất muốn biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì thế lần thứ hai triệu ra trường đao bắt đầu diễn luyện Thần Long Đao Quyết được hắn tự nghĩ ra.

Trường đao màu đen bọc lấy Phương Tử Vũ giống như một con rồng màu đen đang nổi giận không ngừng bay lượn, khí thế trước nay chưa từng có kia khiến người ta đảm chiến tâm kinh. Chỉ có Xuất Thế không ngừng gật đầu khen:

- Đao pháp hay, không tồi.

Một bộ Thần Long Đao Quyết luyện hết từ đầu đến cuối, nhưng không có xuất hiện dị tượng theo như lời của Phương Tử Vũ. Xuất Thế biết Phương Tử Vũ sẽ không nói dối, không khỏi âm thầm suy đoán có đúng là đã có vấn đề ở đâu không?

- Tử Vũ, ngươi khẳng định vừa rồi chính là luyện bộ đao pháp này?

- Uhm.

- Vậy ngươi luyện lại một lần nữa.

Phương Tử Vũ không nói gì, một lần nữa luyện qua một lần từ đầu đến cuối, nhưng vẫn không xuất hiện dị tượng gì.

Những người bên cạnh đều đã xem không hiểu chuyện gì.

- Kỳ quái.

Xuất Thế ngồi xếp bằng tại chỗ, lẩm bẩm:

- Có phải đã làm sai chỗ nào hay không? Hay là ngẫu nhiên?

Phương Tử Vũ liếc mắt nhìn Từ Ngạo Thiên, người sau lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Bầu không khí toàn trường có chút khác thường, những người khác đến bây giờ vẫn không biết xảy ra chuyện gì. Tứ nữ đối mặt nhìn nhau, cuối cùng nhất trí đề cử Lục Tử Huyên đi ra hỏi một chút tình huống.

Lục Tử Huyên ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Phương Tử Vũ, nhẹ giọng hỏi:

- Tử Vũ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phương Tử Vũ nhìn nàng một cái, liền đem chuyện đã phát sinh lúc trước kể lại một lần nữa. Giống như hôm nay hắn liên tục nói nhiều hơn một lần, nếu không phải Lục Tử Huyên tới hỏi, đánh chết hắn cũng sẽ không nói lại lần thứ hai.

Mãi đến khi Phương Tử Vũ nói xong, mọi người lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.

- Phá vỡ không gian?

Tiên Ngữ khẽ nhíu mày nói:

- Có đúng là phá toái hư không hay không? Muội nghe Thiên Tuệ thái thượng nói qua, đó hình như là năng lực đặc hữu của cổ thần.

- Cổ thần...

Mọi người hít một hơn lãnh khí, làm sao dính dáng đến cổ thần rồi, những người này đều là những thượng cổ nhân vật của viễn cổ thần thoại lưu truyền đến nay.

- Phá toái hư không…

Lục Tử Huyên gật đầu nói:

- Muội cũng nghe cha muội nói qua, đó là đỉnh cấp pháp thuật ngay cả tiên nhân cũng không biết. Nhưng, Tử Vũ huynh ấy…

- Không sai.

Xuất Thế tiếp lời nói:

- Theo tình cảnh trong lời nói của Tử Vũ đích thật là kim chứng thiên đạo, năng lực phá toái hư không. Cho nên ta vẫn đang kỳ quái, hắn làm sao biết năng lực của cổ thần?

Dừng một chút lại hỏi:

- Tử Vũ, con nhớ lại xem, vừa rồi có đúng là đã phát sinh chuyện gì hay không...

Đúng lúc này, thần thạch trên ngực và Thiên Địa Càn Khôn Giới của Phương Tử Vũ lại nhảy lên kịch liệt. Hắn cả kinh, thất thanh nói:

- Ngọc.

Từ Ngạo Thiên hỏi:

- Lại nhảy rồi?

- Vừa rồi khi ngọc nhảy, đệ không tĩnh tâm được nên lại đi luyện công.

Xuất Thế"Vèo" một cáiđứng lên, vội vàng nói:

- Nhanh, luyện lại một lần.

Phương Tử Vũ gật gật đầu, rút trường đao ra lại một lần nữa diễn luyện Thần Long Đao Quyết.

Hắc long rống giận, trường đao càng múa càng nhanh, bỗng nhiên, một đao nặng nề bổ về chỗ hư không phía trước.

Một đạo lôi điện màu đen từ mũi đao lộ ra, giống như cắt phải vật gì, phát ra thanh âm"Xuy xuy".

Trong ánh mắt khó có thể tin của mọi người, không gian lại lần nữa hé ra một đạo lỗ hổng, lộ ra một mảnh tối đen bên trong.

Xuất Thế tiến đến miệng khe sợ hãi nói:

- Trời của ta, lại có thể thực là phá toái hư không.

Vừa nghe nói đây là năng lực chỉ cổ thần mới có, có thể cả đời cũng vô duyên thấy một lần, mọi người"Ào" một tiếng tất cả đều đi tới vây quanh.

Một cái khe xác thực theo như lời của Phương Tử Vũ, giống như trời sao buổi tối, đầy sao điểm điểm. Đối diện miệng cái khe cách đó không xa có một đoàn nhỏ bạch quang gì đó, vận đủ thị lực nhìn lại, mới phát hiện đúng như lời của Phương Tử Vũ chính là một mặt trên ngọc bích có khắc hai chữ kỳ quái. Mà bên dưới một chữ kia mọi người có thể mơ hồ nhận ra là một chữ"Mộ", về phần chữ phía trên kia thực sự quá mức phức tạp không thể nào suy đoán.

Thần thạch lại một lần nữa muốn ly thể bay đi, Phương Tử Vũ liều mạng đè thần thạch xuống.

Khi mọi người ở đây tất cả đều tập trung tinh thần thưởng thức kỳ quan dị cảnh suốt đời khó gặp này, phía dưới của cái khe đột nhiên vọt ra một cái đầu người.

- Oa!

Lăng Nguyệt là người đầu tiên nhìn thấy đầu người thất thanh kêu lên một tiếng vội vàng lùi về phía sau, nhưng đã quên phía sau nàng đều là người, nhất thời"Phanh" một tiếng cái ót đã đánh lên cằm của Từ Ngạo Thiên.

Theo tiếng kêu thất thanh của Lăng Nguyệt, tất cả mọi người đều thấy được một đầu tóc trắng này, khuôn mặt khô đét, hé ra đầu người da đều dán trên xương đầu. Không đợi người phân phó"Rầm" một tiếng tất cả đều thối lui, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Đầu người tiếp tục chậm rãi nổi lên, mãi đến khi lộ ra thân thể mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là một người, hơn nữa là lão nhân tuổi tác rất lớn.

Lão nhân này dường như đối với việc phá vỡ không gian cũng rất giật mình, nháy mắt mấy cái nhìn một chút hoàn cảnh bên trong, lại nhìn mọi người một chút. Chậm rãi đưa ra một tay tiến vào mặt trong không gian, lại giống như gặp quỷ lập tức rút về. Nhìn xem bên trong không có gì biến hóa, lúc này mới lần thứ hai lớn mật đưa cả tay đều nhét vào.

- Hì hì, không có việc gì.

Lão nhân sau khi nói ra một câu khiến kẻ khác tìm không được đầu mối liền bước chân vượt qua không gian tiến đến. truyện được lấy tại truyenbathu.vn

"Roạt!" Ba mươi sáu gã Thiết Huyết vệ không hẹn mà cùng rút ra binh khí tùy thân.

Lão nhân hiếu kỳ nhìn một chút những người này, lẩm bẩm:

- Kỳ quái, chỉ là một đám người tu chân, vì sao ta lại không có việc gì?

Ngay khi lão nhân vừa tiến vào Thiên Thượng Nhân Gian, trên người lão tản mát ra một cỗ cảm giác áp bách cường đại chưa từng có trực tiếp bức bách về phía mọi người.

Xuất Thế sắc mặt đại biến, hắn biết cho dù cả đám người mình liên thủ cũng tuyệt đối không là đối thủ của lão nhân này.

Ở dưới áp lực cường đại này, Từ Ngạo Thiên cảm giác trong cơ thể Thanh Đồng Kiếm không bị hắn khống chế lại rục rịch muốn động. Đột nhiên trong tay kim quang chợt lóe, một thanh Thanh Đồng Kiếm tạo hình phong cách cổ xưa xuất hiện ở trong tay hắn.

- Ồ!

Lão nhân ngạc nhiên nói:

- Hiên Viên Kiếm? Thì ra ngươi chính là người kế tục Hiên Viên Kiếm.

Sau đó dường như lại cảm ứng được điều gì, ánh mắt chuyển hướng rơi trên người Phương Tử Vũ bên cạnh. Biểu tình của lão nhân càng trở nên giật mình:

- Làm sao lại là người?

Không chỉ Phương Tử Vũ, tất cả mọi người rõ ràng đều ngây ngẩn cả người. Phương Tử Vũ hỏi:

- Lão nhận biết ta?

Lão nhân cười"Hắc hắc", không có trả lời hắn, ngược lại nói:

- Người kế thừa của Hiên Viên Kiếm và người thừa kế của Ma Thần Xử lại có thể đi cùng một chỗ, nếu như để hai lão quái vật kia biết, đảm bảo bọn họ bực bội đến ói máu.

Lập tức tự nghĩ đến chuyện tình tức cười gì đó, cất tiếng cười to.

Từ Ngạo Thiên dù sao cũng là người thấy qua rất nhiều loại người, sau khi kinh ngạc rất nhanh khôi phục lại. Vội ho một tiếng hỏi:

- Đệ tử Côn Lôn Ngọc Hư Cung Từ Ngạo Thiên, xin hỏi vị lão nhân gia này cao tính đại danh?

Lão nhân dừng tay đang định nói, đúng lúc này lại một tiếng"Ồ" rõ ràng truyền đến.

Xuất Thế sắc mặt đại biến, thầm nghĩ: xong rồi, lại tới một người.

Quả nhiên, một nam tử trẻ tuổi tóc tai bù xù, diện mạo anh tuấn bất phàm cùng lão nhân giống nhau từ phía dưới cái khe chậm rãi nổi lên. Nhìn một chút miệng cái khe, lại nhìn một chút mọi người bên trong, cau mày hỏi:

- Ngươi làm sao làm được? Không gian liệt phùng (vết nứt không gian) lại có thể duy trì thời gian lâu như vậy? Những người tu chân này lại là chuyện gì xảy ra?

Lão nhân quay đầu cười nói:

- Chuyện không liên quan tới ta, cái vết nứt không gian này không phải là ta làm ra, hẳn là bọn họ làm ra.

- Bọn họ? Đừng nói đùa, một đám người tu chân làm sao có thể đạt tới phá toái hư không? Được rồi, ta còn chưa có hỏi ngươi mà, ngươi làm sao cùng một đám người tu chân ở một chỗ?

Lão nhân hướng hắn vẫy tay cười nói:

- Tiến vào nói sau.

- Tiến vào?

Người trẻ tuổi nhíu mày.

- Yên tâm đi. Ngươi xem ta ở chỗ này lâu như vậy cũng không có thần phạt, không có việc gì.

- Thần phạt!!

Xuất Thế cảm giác trái tim mình đều nhanh phải ngưng đập, lão rốt cuộc biết hai người kia là ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện