Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 39



Chương 39

Đằng sau họ có một nhóm thanh niên mặc võ phục và một nhóm người mặc vest, chia thành hai nhóm rõ rệt, lần lượt đi vào trong phòng.

“Chú Minh!”, Châu Na ngạc nhiên gọi.

Người đàn ông mặc trang phục thời Đường gật đầu với chị ta, sau đó nhìn sàn nhà bừa bộn, nhíu mày lại.

“Chú Minh, chuyện này hơi phức tạp…”, Châu Na đang định giải thích chuyện đã xảy ra.

Nhưng Chú Minh lại ngắt lời chị ta: “Không có gì phức tạp đâu, Lưu mặt sẹo nhằm vào tôi, nhưng ông ta không dám tìm tôi trực tiếp nên đã đến chỗ cô gây sự”.

“Nhằm vào anh?”, Châu Na rất kinh ngạc: “Sao ông ta lại dám cơ chứ?”

“Hừ!”, chú Minh đi tới trước vài bước, nhìn Lưu mặt sẹo ngất xỉu nằm dưới sàn: “Quen được mấy thằng đại ca mạng là quên luôn mình họ gì”.

“Đại ca mạng?”, Châu Na càng thêm tò mò: “Anh cũng làm dự án về mạng hả?”

“Mục đích của bọn chúng là phim trường”, chú Minh vân vê chuỗi trầm hương trong tay: “Mấy năm trước đã có người muốn mua cổ phần phim trường của tôi, tôi cũng biết sau lưng kẻ đó là ai. Không mua được cổ phần của tôi, bọn chúng sẽ không thể thao túng được giới giải trí”.

Châu Na sực hiểu ra.

Người trung niên mập mạp đi qua cúi đầu nhìn Hoàng Hải đang nằm dưới sàn, đưa tay ra bóp vào thân trên c ởi trần của ông ta vài cái.

Chú Minh nhìn ông ấy, hỏi: “Thầy Hồng, là ông ta hả?”

“Đúng vậy, Thiết Bố Sam, võ công khá thâm sâu, ít nhất cũng đã luyện hai, ba mươi năm. Ai đánh ông ta thành thế này vậy?”, người trung niên mập mạp được gọi là thầy Hồng quay sang nhìn lướt qua Lý Dục Thần, cuối cùng dừng lại trên người Mã Sơn.

Châu Na chỉ vào Lý Dục Thần: “Là cậu ta”.

Thầy Hồng bất ngờ nhìn anh: “Ồ, còn trẻ thế mà đã có thể đánh bại Hoàng Hải thiết y, được, khá lắm. Sư phụ của cậu là ai thế?”

“Cần phải nói cho ông biết à?”, Lý Dục Thần nói với vẻ mặt không cảm xúc.

Thầy Hồng ngây ra, sau đó sầm mặt lại, khịt mũi nói: “Cậu thanh niên, đừng tưởng học được chút võ thuật là có thể không coi ai ra gì”.

Lý Dục Thần không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với lão họ Hồng nữa, bèn nói: “Mấy người đã nói xong chưa, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây”.

Anh vừa đi được một bước, mười mấy tên học trò mặc võ phục đi cùng chú Minh và thầy Hồng lập tức khoanh hai tay chặn đường anh.

“Cậu nghĩ mình đi được hả?”, thầy Hồng cười khẩy.

Lý Dục Thần quay người lại nhưng không nhìn ông ta, mà là lạnh lùng nhìn chú Minh: “Tôi không thể đi à?”

Thầy Hồng thấy anh phớt lờ mình, vẻ tức giận hiện lên trên mặt.

Nhưng chú Minh chưa lên tiếng, ông ta cũng không tiện ra tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện