Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 163: Đại kết cục



Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Bùi Nguyên Tu đặt nhi tử ngồi trên đùi, nghiêm mặt nói: “Không được khóc!”

Tuy thanh âm không nghiêm khắc nhưng Đình nhi vẫn bị dọa sợ, tiếng nức nở trong cổ họng nghẹn trở về. Vì sao ư? Bởi vì gương mặt của cha bé nom rất dọa người.

Gương mặt Bùi Nguyên Tu trời sinh đã cương nghị, ngày thường vốn cũng chẳng có nhiều biểu tình gì cho cam, hơn nữa nhiều năm chinh chiến sa trường, tự nhiên cả người cũng lây nhiễm một thân sát khí. Bộ mặt không biểu tình gì này của hắn, đến cả quan viến Bắc Cương trông cũng rùng mình trong lòng.

Cho nên Bùi Nguyên Tu tự nhận hắn không hề nghiêm túc dọa nhi tử nhưng Đình nhi vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Đau không?” Bùi Nguyên Tu phát hiện thân hình nho nhỏ của bé con cứng đơ, tự biết bản thân đã dọa bé, gương mặt cố gắng nhu hòa xuống, nhẹ giọng nói: “Ngã sấp xuống tuy đau nhưng khóc có thể làm bớt đau sao?”

Đình nhi cái hiểu cái không gật rồi lắc, dù sao bé mới có một tuổi.

“Thân là nam tử, dù có đổ máu, dù có thương tâm cũng không được rơi lệ. Chỉ có cô nương gia mới hơi chút là chảy lệ. Có đúng không?” Bùi Nguyên Tu nề nếp dạy con. (MTLTH.dđlqđ)

Lung Nguyệt nhìn gương mặt mê man của con trai cùng biểu tình nghiêm túc mười phần của trượng phu, trong lòng không khỏi cười trộm. Hắn rõ ràng đang coi Đình nhi thành đứa trẻ bảy, tám tuổi mà dạy mà.

Thế nhưng trải qua buổi thuyết giáo ngày hôm nay của hắn, có thể sau này Đình nhi sẽ không còn động chút là khóc nữa.

Lung Nguyệt thấy vậy, ôm lấy nhi tử, mở hai bàn tay nhỏ bé ra nhìn một cái, sau đó mới kiểm tra cánh tay cùng đôi chân nhỏ mập mạp. Tuy vừa nhìn biểu hiện khẳng định bé cũng không bị thương, nhưng người làm mẹ phải kiểm tra qua mới cảm thấy yên tâm.

Đều nói trẻ con như trời tháng sáu, điều này đúng.

Lúc này Đình nhi tay cầm quả chuối, hé miệng ra cười, chạy đi tìm tiểu Lỗi tử cùng với Lục Tiềm.

Hai tiểu tư kia lớn hơn Đình nhi một tuổi, thế nhưng vẫn còn là những đứa trẻ, vẫn không biết đến khái niệm chủ tớ tôn ti. Mới vừa rồi đè tiểu Vương gia dưới thân chẳng có cảm giác gì, thế nhưng bản thân ngã đau liền chạy đi tìm nương.

Bây giờ vô sự, ba tên nhóc ngồi ở bồn hoa cầm chuối gặm lấy gặm để.

Đảo mắt đã qua mười ngày, Bùi Nguyên Tu đưa sổ con được về thăm nhà vào kinh, Thuận Khải Đế nhìn thấy, không chút nữa lên phê chuẩn.

Chê cười, bảo bối khuê nữ về thăm nhà, nào có đạo lý không cho con về.

Vì thế từ lúc nhận được ý phúc đáp từ Thuận Khải Đế, trên dưới Tĩnh Bắc Vương phủ đều bận rộn cả lên.

“Chủ tử, nô tỳ muốn cùng ngài quay về kinh.” Hoán Ngọc cùng Đào Châu bĩu môi nói.

“Các ngươi không nhất thiết phải đi, hai đứa nhỏ nhỏ như vậy, làm sao xa được nương, vả lại lặn lội đường xa cũng không tiện. Còn nữa, cao thấp Vương phủ phải có người ở lại trông nom chứ.” Lung Nguyệt nói.

“Lúc trước đều là Anh Lạc cô cô xử lý mọi việc.” Hoán Ngọc đáp.

“Từ bé tới giờ Anh Lạc cô cô một tay chăm sóc Đình nhi. Nếu như cách xa, tiểu tử kia sợ không thích ứng được.”

Lung Nguyệt chặn lời Hoán Ngọc, lại nhìn Đào Châu nói: “Lần nay ngươi ở lại trong phủ chuẩn bị hết thảy,  Bùi Tiểu phải cùng Vương gia vào kinh, nếu ngươi theo cùng, lại nói lưu lại đứa nhỏ một tuổi cũng không ổn, Hoán Ngọc lại là cái tính tình như pháo đốt, chăm sóc hai đứa nhỏ cũng không được. Với lại để đại bá chăm sóc đệ muội cũng đâu có được, ngươi lại nói không muốn giúp? Hai người các ngươi đều lưu lại chiếu cỗ lẫn nhau, thế tốt hơn, không phải sao?”

Dứt lời, Lung Nguyệt nhấp một ngụm trà, nói: “Nay các ngươi đã không còn là đại nha hoàn bên người ta. Đã là nương tử quản gia, phải biết giúp ta chia sẻ công việc, làm sao cứ như lúc còn là tiểu cô nương, mãi như hình với bóng?”

Hoán Ngọc cùng Đào Châu á khẩu không trả lời được. Chỉ lặng yên gật đầu chuẩn bị đồ cho Lung Nguyệt.

Tiền viện.

Bùi Nguyên Tu suy tư hai ngày, cảm thấy Đình nhi không thể cứ suốt ngày dính Lung Nguyệt chặt như vậy được, mỗi ngày bên cạnh son phấn, lớn lên làm sao có khí khái nam tử?!

Tuy hắn hiểu được, tiểu thê tử của bản thân so ra không hề kém với các phụ tá tiên sinh, thậm chí có phần hơn. Thế nhưng nàng quá mức thiện tâm, rất nhiều âm tàn quyền mưu nàng sẽ không dạy Đình nhi.

Nhưng với thân phận địa vị của nhi tử, ngày sau không thể cứ nhu nhược được. Vậy nên Bùi Nguyên Tu tính dẫn đường cho con từ nhỏ, mặc dù không đến mức dạy bé từ lúc bé mới một tuổi, nhưng vẫn phải mưa dầm thấm đất, Thái tử cửu huynh nhà mình chính là lớn lên như vậy.

Vì thế, Bùi Nguyên Tu gọi tiểu Mã tiên sinh tới, muốn hắn dạy vỡ lòng cho Đình nhi.

Tiểu Mã tiên sinh nghe vậy, ngẩn ra, có thể làm thầy dạy cho tiểu Vương gia, hắn tất nhiên trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng cũng cảm thấy tiểu Vương gia giờ còn chưa đủ hai tuổi, dạy có hay không quá sớm?

Thế nhưng Vương gia đã có lời, tất cũng không cần nghĩ nhiều, trước cứ đáp ứng đã. (MTLTH.dđlqđ)

Bùi Nguyên Tu thả hắn về sớm, thu thập hành trang, đợi hai ngày sau cùng họ nhập kinh, sau này liền như hình với bóng với Đình nhi.

Tiểu Mã tiên sinh cáo lui, trở về nhà, lúc về phát hiện Thẩm Mạt Nương có thư, cảm thấy tò mò. Hắn nghĩ Mạt Nương cùng bản thân đã sớm không còn thân nhân, nàng trời sinh tính tình lạnh nhạt, không có khăn tay chi giao, thư này là người nào đưa đến?

Mặc dù suy nghĩ trong lòng là vậy, Tiểu Mã tiên sinh vẫn nhận thư, cảm tạ người đưa thư, sau đó đóng cửa, cúi đầu nhìn thư. Bút cáp trên phong thư hữu lực, liếc mắt đã biết đây là nét chữ của nam tử, trong lòng không khỏi cả kinh, là người phương nào?

Cửa viện mở ra, Tẩy Nghiên phúc thân với Tiểu Mã tiên sinh.

Tiểu Mã tiên sinh nhanh chóng giấu phong thư vào trong tay áo, suy nghĩ rất hỗn độn, vẫn không biết nên xử trí thế nào? Nhìn lén thư của người khác không phải hành động của quân tử, nhưng không nhìn, hắn lại…

Tiểu Mã tiên sinh trong lòng mâu thuẫn, muốn bình tĩnh suy tư một chút.

Để lòng bình tĩnh lại, đi vào trong phòng, nhìn Thẩm Mạt Nương đang thêu khăn, hắng giọng một cái, nói: “Mạt Nương, ta đã trở lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện