Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 35



Editor: Búnn.

Bùi Tiểu vội vàng nhìn miếng băng vải quấn thật dày trên cơ thể cường tráng của gia nhà mình, miệng vết thương phía sau lưng đã chảy máu rồi.

"Gia, người mau nằm xuống đi, e là miệng vết thương đã nứt ra rồi, ngài chịu khó một chút, ta đi mời Lưu đại phu."

Bùi Nguyên Tu không kịp phản ứng với những biến hóa trước mặt, sững sờ một lát, để Bùi Tiểu đỡ nằm xuống giường. Vừa nằm xuống theo quán tính mò tay dưới gối, lại thấy trống trơn.

Không có?

Đâu mất rồi?

Bùi Nguyên Tu lại ngồi phắt dậy, hất gối vải ra, vẫn không thấy hà bao màu đỏ bằng gấm thêu hoa sen tịnh đế. Trong hà bao đó có tóc kết của hắn và thê tử lúc động phòng.

Bây giờ lại không thấy.

Cửu Nhi...

Bùi Nguyên Tu lại nhớ lại, triều phục công chúa bị nhuốm máu làm nổi bật gương mặt tinh xảo, khiến nó càng thêm trắng bệch. Nụ cười bên khóe môi nàng lúc này như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, hiện rõ ràng trong đầu hắn...

"Gia! Thái tử đến xem người!"

Màn trướng được nâng lên. Lý Long Hựu vội vàng đi vào.

"Nhận Chi! Bùi Tiểu nói ngươi ta tỉnh, ta đến xem! Nếu không có ngươi xả thân cứu giúp thì sợ là cái mạng nhỏ của ta đã không còn rồi!"

Bùi Nguyên Tu nhìn Lý Long Hựu trước mặt, đây là Thái tử lúc chưa đến hai mươi mà...

Phía sau, người cùng vào là Bùi Đại...

Bùi Nguyên Tu nghĩ đến Bùi Tiểu vừa mới đi tìm đại phu, người có gương mặt giống như đúc, khác biệt duy nhất giữa hai người là trên mũi Bùi Tiểu có một nốt ruồi. Cũng mang dáng vẻ trẻ hơn mười tuổi.

Bùi Đại, Bùi Tiểu. Lúc tám tuổi rời nhà theo phụ thân lên đường vào trong quân, đi qua cửa đổ phường nhặt được một đôi song sinh. Lớn hơn hắn một hai tuổi, phụ thân để hai người họ làm tùy tùng bên cạnh hắn.

Nhưng khi đó, hắn vẫn là 'Thiếu niên không biết âu lo." Chỉ nói: "Bên trong đổ phường thường hô đặt tiểu hay đại, hai người các ngươi được tìm thấy ở bên ngoài đổ phường, vậy thì gọi là 'Bùi Đại', 'Bùi Tiểu' đi!"

Lần đầu Cửu Nhi nghe được chuyện này, nàng nói như thế nào nhỉ?

"Có lẽ lúc nhỏ tuổi, Vương gia cũng là người nghịch ngợm!"

Đôi mắt trong suốt sáng ngời cong thành hình trăng lưỡi liềm, bên trong đó phản chiếu hình ảnh của hắn, khiến hắn sinh ra một loại ảo giác, rằng trong mắt nàng, hắn chính là ông trời của nàng.

Bùi Nguyên Tu xoa ngực, nơi đó không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt. Nơi này có miệng vết thương không nhìn thấy, miệng vết thương đó vĩnh viễn không bao giờ khép lại.

"Nhận Chi? Nhận Chi?" Lý Long Hựu cho rằng vẻ sững sờ lúc này của hắn là do vết thương khiến hắn cảm thấy không khỏe. "Đau sao? Bùi Tiểu đã đi tìm Lưu đại phu rồi, ngươi nằm xuống đi, do mất máu quá nhiều, cần phải tĩnh dưỡng."

"Để Thái tử phải lo lắng rồi, tại hạ không sao."

Bùi Nguyên Tu dựa vào lực của Lý Long Hựu, nằm xuống giường.

Tóc rơi xuống trán, là màu đen.

Nhưng tại sao lại là màu đen?

Rõ ràng tóc của hắn, trước linh đường của Cửu Nhi đã biến thành màu trắng như tuyết rồi cơ mà...

Trí nhớ trong đầu hắn không ngừng giao thoa, dung hợp lại với nhau.

Cuối cùng, hắn đánh bạo đoán, bản thân mình đã chết rồi, sau đó sống lại, quay trở lại năm mười sáu tuổi. Năm nay chính là năm vừa hết ba năm hắn giữ đạo hiếu sau khi phụ thân qua đời, theo Thái tử xuất chinh đi Tây Cương. Lần bị thương này là thay Thái tử cản một đao.

Nếu là như vậy thì...Cửu Nhi...Hẳn là nàng vẫn còn ở trong hoàng cung, được hoàng đế yêu thương.

Người muốn biết kiếp trước chính là người gánh chịu kiếp này, muốn biết kết quả kiếp sau, chính là người gây ra kiếp này.

Đây là trời xanh cho hắn cơ hội để bù đắp lại.

Bỗng nhiên Bùi Nguyên Tu ngửa mặt lên trời cười to.

Cửu Nhi, kiếp này, Bùi Nguyên Tu ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, cầm tay đi đến bạc đầu!

***

Lúc này Cửu Công chúa, Lung Nguyệt ở trong hoàng cung còn chưa biết, bản thân mình đã được người khác nhớ thương rồi.

Nàng đang thành thật ngồi trong Khôn Thái cung, đôi mắt phượng khẽ chớp chớp nhìn mẫu thân của nàng.

Lúc này, sắc mặt của mẫu thân nhà nàng vô cùng không dễ nhìn.

"Cửu Nhi!"

"Mẫu thân, Cửu Nhi biết sai rồi!"

Lung Nguyệt nhớ rõ lời dặn của tiểu ca, dù như thế nào, lúc nhận sai phải chủ động, đến lúc bị phạt sẽ được giảm nhẹ đôi chút. Có lẽ đây chính là kinh nghiệm hắn rút ra được sau nhiều năm quấy phá.

"À? Sai như thế nào? Sai ở đâu?"

Mắt của Cẩn Hoàng hậu gắn chặt trên người Lung Nguyệt, không hề có trách cứ, chỉ tràn đầy yêu thương.

"Nữ nhi không nên nhất thời xúc động, không nên không quan tâm đến hậu quả mà trách phạt nhóm quý nữ, suýt nữa thì liên lụy đến thanh danh của tiểu ca, còn khiến phụ thân mẫu thân khắc phục hậu quả giúp nữ nhi."

Lúc này Lung Nguyệt thật sự ăn năn.

Nếu lúc đó, tất cả mọi người đều một mực cho rằng nàng nghe không rõ, mà vô cớ đắc tội nhóm quý nữ, thì nàng nên làm như thế nào?

Nếu lúc đó phụ thân không kịp thời xuất hiện, nếu không có vài cung nhân kịp thời 'lỡ lời', thì nàng nên làm như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện