Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 1: C1: Hổ dữ muốn ăn thịt con



Đế quốc Đại Hạ

Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng.

Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết.

Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp.

Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào.

Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ

Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”,

Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên.

Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy!

Lúc này. “Két.”

Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng.

Ngay sau đó..

Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước đi chậm rãi, khí tức kiêu ngạo đánh thẳng vào cơ thể cứng ngắc của Hạ Thiên.

Chỉ thấy thanh niên mặt trắng cầm một cái thánh chỉ trong tay, đôi mắt nhỏ bé lóe lên ánh sáng nham hiếm quan sát chàng thiếu niên đang quỳ trên mặt đất.. Không còn hơi thở và tiếng tim đập, chắc là đã chết rồi!

Thiếu niên mặt trắng nở một nụ cười hung ác độc địa, lúc bấy giờ mới mở thánh chỉ ra: “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Cửu Hoàng tử Hạ Thiên đã tròn mười sáu tuổi, dựa theo quy định của hoàng thất, phong làm Hoang Châu vương, ngày mai đi đến đất phong Hoang Châu, không có ý chỉ không được vào kinh, khâm thử!”

Thiếu niên mặt trắng thu hồi thánh chỉ, khuôn mặt u ám nở nụ cười giả dối: “Chúc mừng Cửu đệ trở thành Hoang Châu vương, trở thành Vương gia thứ tám có đất phong của Đại Hạ tạ”

“Người đâu, mang chén ngọc mà phụ hoàng ban thưởng ra đây”

"Cửu đệ, chén này là cống phẩm của nước Hãn Huyết, nghe nói là vật mang điềm lành từ trên trời rơi xuống, ngươi phải cúng bái thật tốt ở vương phủ Hoang Châu, thắp hương sớm tối, thấy chén như thấy phụ hoàng”

Sau đó, một chiếc chén ngọc sứt mẻ được đưa đến trước mặt Cửu Hoàng tử!


Đúng lúc này.

“Thái tử điện hại"

Một người đẹp mặc trang phục hoàng cung lao tới, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ bưồn bã và tức giận: “Thiên nhi đã chết rồi!

“Các ngươi vẫn muốn sỉ nhục Thiên nhi như vậy sao?”

“Ha ha ha..."

Thái tử ngửa mặt lên trời cười gằn.

Sau đó.

Hần ta mới nói nhỏ: “Tân quý phi, đây không phải là sỉ nhục!”

“Phụ hoàng biết hẳn đã chết rét nên mới phong hẳn làm vương, để cho hẳn một tang lễ thân vương, để hẳn chết có thể diện một chút!”

“Kể ra thì bọn ta vì chuyện hậu sự của Cửu đệ mà thật sự đã suy nghĩ rất nhiều!”

“Ngươi phải cảm ơn bốn Thái tử mới phải!"

Đôi mắt của quý phi tràn đầy đau thương, hàm răng cắn chặt cánh môi đỏ mọng, sự tức giận xông thắng lên bầu trời: “Tại sao các ngươi lại muốn dồn nó vào chỗ chết mới vui vẻ chứ?”

Khuôn mặt Thái tử lộ vẻ u ám như ác quỷ muốn cần người, hỏi ngược lại Tân quý phi xinh đẹp: “Quý phi nương nương, chẳng lẽ ngươi thật sự không hiểu sao?”

“Ngươi là công chúa tiền triều, Cửu đệ lại mang trong mình huyết mạch hoàng thất tiền triều, chỉ cần hắn còn sống thì các giả trẻ tiền triều vẫn sẽ có suy nghĩ, nhiều tâm tư”

tâm tư nhỏ bé của bọn họ đương nhiên

“Mới có thể trung thành với Đại Ngụy triều ta!” “Chứ không phải là tiền Tân triều!"

Tân quý phi nước mất giàn giụa, hét to vào Ngự thư phòng: “Hố dữ không ăn thịt con!”


“Tuy người là đế vương bạc tình!”

“Nhưng người cũng là phụ thân của Thiên nhi mà!”

“Lúc làm chủ hoàng cung, người đã từng hứa với ta rằng chỉ cần ta làm phi tử của người, chỉ cần ta khiến cho cựu thần tiền triều nguyện trung thành với người, con ta sinh ra nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi”

Bên trong Ngự thư phòng yên tĩnh lặng ngắt như tờ!

Dường như không có lời nào đế nói.

“Ha ha ha..."

Thái tử cười khẩy, tiếp tục nhỏ giọng nói: “Quý phi nương nương, nén bi thương đi!"

“Trong mười sáu năm nay, Cửu đệ suốt ngày trốn trong tàng thư các đọc sách, nói chuyện làm việc giống như kẻ ngốc, trong và ngoài hoàng cung đều nói hắn là đồ bỏ đi ngu xuẩn, nhưng ai mà biết có phải hắn đang đóng kịch hay không chứ?”

“Ngươi lại dùng mọi thủ đoạn mê hoặc phụ hoàng, khiến phụ hoàng vẫn luôn không đành lòng ra tay với Cửu đệ.

“Nói thật lòng, đúng là một thủ đoạn hay”

“Tuy nhiên, ngươi cầu cưới thứ nữ Tư Mã Lan của Tả thừa tướng Tư Mã Kiếm thì đúng là mộng tưởng hão huyền!”

“Bởi vì nhà họ Tư Mã vẫn là gia tộc lớn thứ nhất Quan Trung, thực lực hùng hậu, dù là hoàng thất cũng phải kiêng ky ba phần”

“Con gái của nhà họ thì ta có thể cưới, những Hoàng tử khác có thể cưới, chỉ có Cửu đệ là không được."

“Một người phụ nữ thông minh như ngươi... Sao lại mắc phải sai lầm như vậy chứ?”

“Hiện giờ thì hay rồi... Cứu đệ chết rồi!"

Tân quý phi khẽ cần cánh môi tái nhợt, hỏi ngược lại “Thái tử cũng thích Tư Mã Lan phải không?”

“Đúng vậy!”

Một bóng dáng xinh đẹp dịu dàng hiện lên trong đầu Thái tử, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng dâm tà: “Nàng ta là mỹ nữ đẹp nhất đế quốc Đại Hạ ta, tài nữ đệ nhất... đương nhiên ta rất thích!"

“Tuy nhiên, nàng ta chỉ là thứ nữ, thân phận không xứng với vị trí Thái tử phil"

“Vi vậy, ta phải cưới đích trưởng nữ Tư Mã Mai của nhà Tư Mã làm Thái tử phi trước."

“Sau đó sẽ nạp nàng ta làm thiếp.”

“Cả hai tỷ muội xinh đẹp đó sẽ thuộc về bổn Thái tử”

Nói đến đây, giọng nói của Thái tử hết sức u ám: “Cửu đệ, tranh nữ tử với bổn Thái tử, chỉ có một con đường chết thôi”

“Ha ha ha..." “Hôm nay hoàng đệ chết, tâm trạng của bổn Thái tử rất vui vẻ, sau khi trở về nhất định sẽ uống mấy cốc rượu ngon được ngự ban!" Đúng lúc này. Trong tuyết. Ngón tay của Cửu Hoàng tử Hạ Thiên khẽ động đậy! Thân thể của hắn dần dần ấm lên. Trong mũi hẳn có hơi thở yếu ớt. Tim và mạch bắt đầu đập chậm, máu bắt đầu chảy. Cửu Hoàng tử Hạ Thiên ở thời đại này đã chết!

Linh hồn của một binh vương cùng họ cùng tên xuyên không, Hạ Thiên sống lại

Hắn hòa hợp với ký ức của Cửu Hoàng tử, đột nhiên mở mắt ra nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đầy dữ tợn của Thái tử, khóe miệng nở nụ cười như có như không: “Thái tử ca ca, có thể khiến ngươi thất vọng rồi... ta vẫn còn sống!”

Người chết sống lại.

“Xác chết vùng dậy!”

Thái tử sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất, nước tiểu màu vàng chảy trong quần, sắc mặt tái nhợt hét lên: “Cứu ta với!"

“Hộ giá!” Sau lưng Thái tử, hai thị vệ mặc kim giáp bước ra, chắn trước mặt Thái tử, rút đao ra và chém xuống.

Đao quang màu đen, sát khí xuyên qua da thịt, làm lạnh cả mất.

“Đừng!”

Tân quý phi giơ cánh tay ra chắn trước mặt con trai mình, đôi mất phượng tràn đầy tức giận trừng to nhìn hai thị vệ: “Dừng tay!"

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Thiên đành phải dùng câu nói ngắn gọn nhất đế dập tắt sát ý của hai tên thị vệ: "Mưu sát Hoàng tử tru di cửu tộc các ngươi!"

“Vào...

Hai thanh đao sắc bén đột ngột dừng lại trên đầu Hạ Thiên.

Ánh đao cắt đứt vài sợi tóc, bị gió lạnh buốt xương thổi bay, rơi xuống tuyết, trông rất bắt mắt.

Lúc này, hai thị vệ mặc kim giáp sợ hãi đến mức cả người đố mồ hôi lạnh!

Nếu nhát đao này không dừng lại thì họ thật sự sẽ bị chu di cửu tộc.


Hoàng đế giết Hoàng tử thì không có vấn đề gì, nhưng những người khác giết Hoàng tử thì sế chết không có chỗ chôn.

Hai thị vệ mặc kim giáp đều là con cháu của gia tộc lớn nên đương nhiên biết điều này.

Bọn họ nhìn chăm chăm vào Hạ Thiên, sau đó cất đao vào vỏ và chắp tay hành lễ: “Ty chức lỗ m ãng, xin nương nương và Cửu điện hạ tha tội!"

Hạ Thiên cũng sợ đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh.

May mà hai thị vệ mặc kim giáp này có thân thủ rất tốt, có thể thu phóng tự nhiên, nếu không thì hắn khó mà bảo toàn tính mạng.

Thế gian này rất nguy hiếm, không hề thân thiện với hắn chút nào.

Hạ Thiên hít vào một hơi thật sâu: “Bốn Hoàng tử vừa được phong vương, tâm trạng cũng khá tốt, tha cho các ngươi vô tội!”

Lúc bấy giờ hai thị vệ mặc kim giáp mới thở phào nhẹ nhõm.

Họ xoay người lại dìu Thái tử đứng dậy, nín thở nói: “Thái tử điện hạ, Cứu Hoàng tử vẫn còn sống”

“Không phải xác chết vùng dậy!”

Hạ Thiên ngước mắt, khuôn mặt tràn đầy sự chế nhạo: “Thái tử điện hạ, ngươi sợ hãi tè ra quần kìa!”

Nếu trước đây Hạ Thiên giả điên giả ngu cũng bị giết, vậy thì không cần thiết phải giả vờ làm đồ bỏ đi nữa!

“Ngươi... Hỗn xược!”

Thái tử biết hình tượng của mình đã hoàn toàn sụp đổ, khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ đến mức gân xanh nổi lên trên cổ, ánh mắt tràn đầy sát ý.. không chỉ nhắm vào mẫu tử Hạ Thiên, mà còn nhắm vào hai thị vệ mặc kim giáp!

Những người nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn ta đều phải chết!

Trong cơn tức giận, trái tìm của Thái tử cũng rất bất an, tên tàn dư mang trong mình dòng máu của tiền triều được phong vương vẫn còn sống, có nghĩa là kế hoạch mượn đao giết người của hẳn ta đã thất bại.

Hiện giờ biến khéo thành vụng... Liệu phụ hoàng có tha cho hẳn ta không?

Nếu thả Hạ Thiên đến đất phong, có phải là thả hổ về rừng không?

Cái tên nghiệt chủng này không chết, liệu hắn có tiếp tục thèm muốn mỹ nhân của hần ta không?

Đầu của Thái tử đau quá...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện