Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 5: C5: Thương binh là báu vật



Sau một lúc.

Tổng cộng có hai mươi tử sĩ của phú Tư Mã quỳ một gối trước xe ngựa của Tư Mã Lan: "Tiểu thư!"

Từ Mã Lan ra lệnh: “Tư Mã Qua, lái xe tiếp tế ra ngoài. Chúng ta theo Hoang Thân Vương điện hạ đến Đại Hoang. Châut"

“Vâng"

Tư Mã Qua, thủ lĩnh các tử sĩ, có cái tên rất nam tính nhưng lại là một cô gái xinh đẹp có khuôn mặt lạnh lùng, thân hình vô cùng nóng bỏng, vô cùng quyến rữ.

Xét về sắc đẹp, nàng ta chỉ thua Tư Mã Lan một chút

Hạ Thiên không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Bởi vì quá lo lắng... đồi gò bồng tròn trịa trên ngực Tư Mã Qua như sắp làm căng lớp bì giáp!

Hần thề, hoàn toàn chỉ nhìn từ góc độ thưởng thức, không có ý nghĩ gì khác. Sau một lúc.

Tư Mã Qua dẫn hai mươi chiếc xe ngựa ra khỏi thành, tất cả đều chất đầy bao tải, bên trong chất đầy ngũ cốc.

Hạ Thiên thầm nghĩ... Nếu vừa rồi Tư Mã Lan giở trò, đám tử sĩ này sẽ nhanh chóng chạy tới chém hắn thành ngàn mảnh cũng nên!

Vậy những cỗ xe chở ngũ cốc này sẽ không bao giờ rời khỏi thành.

"Hoang Thân Vương điện hạ, đây là một trăm thạch lương thực phụ thân chuẩn bị cho ngươi, đều là gạo Quan Trung hảo. hang, xin điện hạ đừng ghét bỏ lễ vật này của nhà Tư Mã!"

Tư Mã Lan tự nhiên hào phóng nói: “Quan trọng nhất là dâng lên tấm lòng của nhà Tư Mã”

Ở triều Đại Hạ, một thạch bắng một trăm cân, một trăm thạch bằng mười ngàn cân.

Tặng lễ này không lớn cũng không nhỏ!

Hạ Thiên bày tỏ lòng biết ơn: “Đại Hoang Châu đang thiếu lương thực nên không có tặng lễ nào tốt hơn tặng lễ này rồi!”

“Khúc khích...


Tư Mã Lan nở nụ cười yêu kiều: "Phụ thân sợ ngươi bỏ đói tai"

“Thật ra, trong Thập Vạn Đại Sơn ở Đại Hoang Châu, có rất nhiều đất đai màu mỡ có thể canh tác và có trữ lượng khoáng sản phong phú. Chỉ là núi cao đường hiểm, núi non hung hiểm, không thế vận chuyến ra khỏi núi được mà th

"Vương điện hạ, nếu như tương lai ngươi có thế chỉnh phục được Thập Vạn Đại Sơn của Đại Hoang Châu, Hoang. Châu sẽ có thể trở nên giàu cóI"

Có thể thấy Tư Mã Lan có rất nhiều nghiên cứu về Đại Hoang Châu: “Tư Mã tiểu thư có lòng rồi!"

"Sau này vẫn xin chỉ giáo nhiều hơn!"

Tư Mã Lan không hề kiêu ngạo, nụ cười như hoa, dịu dàng thân thiện: “Thân vương điện hạ khách khí, Nếu chúng ta đã trở thành bạn đồng hành, Lan Nhi nhất định sẽ dốc hết sức giúp ngài nhập chủ Hoang Châu”

"Giúp điện hạ là giúp chính bản thân ta"

Đây là thái độ của Tư Mã Lan.

Có thể coi là thái độ của nhà Tư Mã

Hạ Thiên rất thích một người vừa thông minh vừa xinh đẹp như Tư Mã Lan.

Ánh mắt nồng nhiệt khiến gương mặt tuyệt mỹ của Tư Mã Lan đỏ bừng!

Nếu Hạ hoàng nhìn thấy bọn họ gặp nhau vui vẻ như vậy. chắc chăn sẽ tức giận hộc máu!

Ngay lúc này.

"Cộc cộc cộc...

Tiếng bước chân có phần hỗn loạn từ cổng thành truyền đến, một đám binh lính mặc áo giáp rách nát, binh khí gi sét, sắc mặt nhếch nhác chạy ra khỏi thành.

Chỉ thấy những binh lính này đều khoảng từ hai mươi đến ba mươi tuổi, không lớn lầm!

Nhưng trên trán và khóe mắt đều có nếp nhăn, trông rất già nua, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng


Hơn nữa, bọn họ đều là thương binh! Một số thì khập khiếng! Một số cánh tay cứng đời

Cũng có một số người bị mù... hoặc mắt trái hoặc mắt phải.

Rõ ràng đây là một lực lượng được thành lập bởi những thương binh, tổng cộng khoảng một trăm người, dẫn đầu bởi hai tiếu tướng mặc ngân giáp, tay cầm trường thương, chính là kim giáp thị vệ theo sau Thái tử ngày hôm qua.

Hai người đều tiến lên hành lê: “Ty chức Lô Thụ, Cao Phi tham kiến Hoang Thân Vương điện hại”

“Thánh chỉ của hoàng thượng đã ban, từ hôm nay trở đi, hai người ty chức chính là thống lĩnh thân vệ của Thân vương điện hạt"

"Lô Thụ là chính thống lĩnh!"

"Cao Phi là phó thống lĩnh!”

Trong nháy mắt, Hạ Thiên đoán được điều gì đó, hỏi: "Chỉ vì các ngươi nhìn thấy Thái tử sợ đến mức đi tiểu... mà hẳn lại phái các ngươi đi cùng ta chịu chết sao?"

Lô Thụ và Cao Phi bị nói trúng tâm sự, sắc mặt trở nên tái nhợt, cần răng nói: “Ty chức sợ hãi! Kể từ hôm nay trở đi, mạt tướng sẽ hết lòng bảo vệ sự an toàn của Thân vương điện hạ, đồng sinh cộng tử với điện hạ!”

Không sai!

Từ lúc trở thành thống lĩnh thân vệ của Hạ Thiên, hai người đã được định sẵn sống chết cùng Hạ Thiên.

Nếu Hạ Thiên bị giết, bọn họ cũng sẽ bị chặt đầu.

Nói không chừng đế vương giận dữ còn muốn xét nhà diệt tộc.

Trong lịch sử có vô số chuyện như vậy. "Đứng lên đi" Tâm trạng Hạ Thiên rất tốt.

Hãn biết sự sắc bén của hai người, là hai người có năng lực rất tốt

"Chỉ cần các ngươi nghe lời của ta thì có lẽ chúng ta có thể sống tốt."

Hai mắt Lô Thụ và Oao Phí sáng lên, lại chắp tay hành lễ: với Tư Mã Lan: “Ty chức bái kiến vương phi”


Tư Mã Lan đỏ mặt, nhẹ nhàng đáp lại: "Tư Mã Lan bái kiến công tử Lô gia và công tử Cao giai"

“Ta và Hoang Thân Vương điện hạ vẫn chưa thành thân, chư vị gọi tên ta là được”

Nói xong, nàng lại nói với Hạ Thiên: “Hoang Thân Vương điện hạ, Lô Thụ công tử và Cao Phi công tử đều là con cháu nhà tướng, bọn họ từ nhỏ đã học thuộc binh pháp, nhất định có thế phân ưu giúp ngài

Hạ Thiên từ chối cho ý kiến: “Vậy ta mỏi mắt mong chờ."

Lô Thụ và Cao Phi trao đổi ánh mắt... Vương gia nghỉ ngờ Về khả năng của bọn họ!

Nhất định phải biếu hiện tốt một chút mới được.

Lúc này, Hạ Thiên chỉ vào đội ngũ quanh co trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: “Lô Thụ, đây là một nghìn hùng binh mà Thái tử sai ngươi mang đến cho ta sao?”

Trên mặt Lô Thụ lộ ra vẻ xấu hổ: “Bẩm Thân vương điện hạ, Thái tử đã phân bổ một nghìn chiến sĩ trong trại thương binh cho chúng ta. Phần lớn đều là người bị thương nặng! Cao Phi và ta chỉ chọn một trăm người bị thương nhẹ này để xây dựng đội vệ binh cho ngài."

Lô Thụ và Cao Phi đồng thời quỳ xuống: "Ty chức vô năng, xin điện hạ trách phạt!"

Bên cạnh, Tư Mã Lan khế cau mày... Binh lính bị thương, tàn phế còn có thể ra chiến trường sao? Có thể bảo vệ Hoang Thân Vương được không?

Nhưng trên mặt Hạ Thiên không hề có một chút thất vọng nào, ngược lại rất hưng phấn. Sau khi quét mắt qua trăm người này, ánh mắt hần sáng ngời đến kinh người.

Báu vật đấy! Trăm lão binh này là báu vật! Báu vật ngàn vàng khó mua!

Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi đạt được lại chẳng uổng công.

Thái tử thật tri kỷ,

Hạ Thiên đè nén hưng phấn trong lòng: "Tư Mã Lan tiểu thư, ta muốn những lão binh này cởi áo ra xem khí lực của bọn họ. Nếu ngươi cảm thấy không tiện thì có thế lên xe nghỉ ngơi một lát"

Tư Mã Lan nhìn thấu sự hưng phấn của Hạ Thiên!

Trong lòng tò mò, nàng cúi người chui vào trong xe, vén rèm xe lên, thoải mái nhìn ra ngoài, trong con ngươi tràn đầy vẻ ranh mãnh quái đản: "Hoang Thân Vương điện hạ xin cứ tự nhiên, hiện tại ta rất tiện!"

Hạ Thiên không khỏi mim cười! Đáng yêu quát

Hản trầm giọng nói: "Lô Thụ, lệnh cho bọn họ cởi áo giáp và áo trong, ta muốn xem vết thương trên người bọn họI"

"Vâng"


Lô Thụ và Cao Phi sáng mắt lên, Thân vương điện hạ vậy mà lại hiểu chuyện binh: “Thân vương điện hạ có lệnh cho tất cả binh sĩ cởi bỏ áo giáp và áo trong, chúng ta muốn kiếm tra vết thương!”

"Tại sao?" Các thương binh ồ ạt thốt lên: "Bọn ta đều là người tắm máu binh Thiên Lang... Không tin sao? Hôm nay lạnh cóng,

muốn lão tử chết cóng à?"

Tuy nhiên, dù sao bọn họ cũng là chiến sĩ của đế quốc, họ có ý thức phục tùng từ trong xương tủ

Dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn vừa mảng vừa cởi áo giáp và áo trong... Ai nấy đều bị thương,

Chó chết, trời lạnh quát

Hạ Thiên nhảy xuống xe ngựa. Bắt đầu từ đầu, cẩn thận kiểm tra từng người một... Phía sau lưng những lão binh này đều không có vết thương, vết thương đều ở phía trước.

Những vết thương chẳng chịt, trông gớm ghiếc và xấu xí

Hạ Thiên lại cảm thấy rất đẹp!

Trong ký ức hợp nhất của hẳn, những vết thương này là kiệt tác do viên đao và lang nha tiễn của người Thiên Lang để lại.

Hãn nhìn những vết sẹo này như nhìn những tấm huân chương khiến tất cả thương binh đều cảm thấy kiêu ngạo!

Trời ạ, Hoang Thân Vương cao cao tại thượng xem hiểu ư?

Hãn hiểu được vinh dự của các lão binh ư? Dù lão binh bị thương nhưng sự ngông nghênh vẫn còn, Tinh thần chiến đấu vẫn chưa chết.

Đột nhiên, đội ngũ uể oải trở nên tràn đầy sinh lực, cơ thể vốn đã cong vẹo của các chiến sĩ đứng thẳng, giống như một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ.

Một lưồng khí vô hình gọi là tỉnh thần chiến đấu xông thẳng lên trời.

Lúc này, gương mặt Lô Thụ tràn đầy ánh sáng: “Thân vương điện hạ, khi chúng ta tuyển binh cũng đã kiểm tra thân thể của bọn họ, cũng đã xác minh vết thương của bọn họ. Bọn họ đều là những người cũ chính diện ẩu đả với kẻ thù"

Hạ Thiên rất hài lòng. Lô Thụ và Cao Phi làm việc rất tốt Hân không tiếc lời khen ngợi: "Các ngươi không hổ là con cháu nhà tướng. Chọn binh tốt cũng có công của các ngươi!"

Lô Thụ và Cao Phi rất bất ngờ: "Tạ ơn Hoang Thân Vương điện hạt"

Trong xe ngựa

Tư Mã Lan có chút bối rối: "Tiểu Qua, vị trí vết thương của binh sĩ... có ý nghĩa gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện