Lạn Kha Kì Duyên

Chương 20: Căn nhà nhỏ tinh xảo



Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Cún Con

***

Nhìn thấy động tác mò mẫm của Kế Duyên, lại nhìn hai mắt của hắn, gã thương nhân bên cạnh mới phát hiện Kế Duyên vốn là một người mù. Lúc nãy đi trên đường, gã cũng không chú ý. Ở bên cạnh, tiểu nhị của cửa hàng cũng mới phát hiện thì ra người đang nhìn ống đựng bút bị mù.

“Ách, quan khách, ngài vừa ý ống đồng này không?

Tiểu nhị cửa hàng cảm thấy có chút lúng túng. Nói cho cùng, một người mù làm sao có thể mua văn phòng tứ bảo chứ. Y hỏi một câu như vậy cũng là nhắc nhở lễ phép rằng Kế Duyên nên buông ống đựng bút xuống. Ống đồng này không rẻ, nếu làm rơi sẽ không tốt lắm.

Giọng nói này liền kéo Kế Duyên trở về thực tại. Cho dù sự niềm nở của tiểu nhị đã giảm bớt, nhưng hắn cũng không mất hứng.

“Vị tiểu ca này! Cái ống đựng bút này bao nhiêu?”

Vì câu nói vừa rồi, tên tiểu nhị bị Lục Thừa Phong lạnh lùng liếc một cái, mới ý thức được bản thân thất thố, y bèn trả lời rất cung kính.

“Bẩm quan khách, tuy cái ống đồng hoa cúc này được bày biện ở bên ngoài, nhưng từ việc dùng tài liệu đến chế tác đều vô cùng tinh tế. Không dám lừa gạt, cái này giá hai trăm văn tiền. Ra khỏi huyện Ninh An, ở những châu phủ khác, tùy tiện đều là một, hai lượng bạc đấy!”

Hai trăm văn tiền đắt hay không đắt, Kế Duyên cũng không có khái niệm chính xác. Chẳng qua, lúc trước hắn ăn một chén mì Dương Xuân bỏ ra ba văn tiền. Cái ống đồng này trị giá khoảng sáu, bảy mươi bữa ăn. Nếu bách tính bình thường tự nấu, có lẽ được gần một trăm bữa, cũng không rẻ.

Hiện tại Kế Duyên đã có một khoản tiền lớn. Một trăm năm mươi lượng bạc bằng một trăm năm mươi quan tiền, một quan tiền bằng một ngàn văn tiền. Mua cái ống đựng bút này tất nhiên dư sức. Vì hắn cũng không có nguồn kinh tế nào có thể trông cậy, cũng cần tiết kiệm một chút nên hắn cũng không muốn mua nó nữa rồi.

Đã vậy hắn cũng không thể dùng, nhỡ mai sau hắn nghèo túng thì hai trăm văn tiền này có thể cứu mạng đấy!

Kế Duyên ngày trước tiêu xài cũng rất dè xẻn. Quanh năm suốt tháng, ngoại trừ mua trò chơi và linh kiện máy tính, còn những cái khác hắn không có đụng đến, mà làm việc gì cũng phải tạo chút áp lực mới có thể thành công.

Kế Duyên sẽ không cảm thấy xấu hổ khi hỏi mà không mua, độ dày của da mặt hắn hẳn do ông trời sinh ra rồi á.

Sau khi Kế Duyên đặt ống đựng bút xuống rồi đứng lên, bèn khẽ gật đầu với gã thương nhân.

“Đi dạo cũng đã lâu. Đi thôi. Chúng ta còn phải đi tìm nhà ở nữa.”

“A.. Được! Bên này! Đi bên này! Chúng ta đi thành Đông trước!

Gã đi phía trước, Kế Duyên cũng chậm rãi bước theo sau.

Lục Thừa Phong cố ý bước chậm lại phía sau, y nhìn ống đựng bút trên bàn. Khiến tên tiểu nhị cảm thấy khó hiểu, rồi y lấy ra một thỏi bạc vụn.

“Ta muốn lấy ống đựng bút này.”

Tiểu nhị của cửa hàng không nghĩ đến thật sự có thể kiếm được lần sinh ý này, lập tức cười hì hì rồi nhận bạc vụn.

"Quan khách chờ một chút, để ta cân lại, sau đó gói lại cho ngài!”

Tiểu nhị mang ống đựng bút và bạc vụn nhanh chóng chạy vào trong tiệm,giao bạc cho chưởng quầy. Người này lấy ra một cái cân nhỏ để ước lượng đống bạc, rồi gã cầm bàn tính lách cách lách cách vài cái.

Thấy Lục Thừa Phong không muốn bước vào, không lâu sau, tiểu nhị liền mang ống đựng bút được gói qua loa cùng với tiền lẻ chạy ra ngoài.

“Khách quan, ngài cầm lấy. Bạc nặng sáu thù (*), tính ra là 250 văn. Đây là tiền lẻ của ngài, mười đồng tiền Đương Ngũ!”

Đồng tiền Đương Ngũ do người dân đặt tên, bởi vì bất luận trọng lượng hay giá trị của đồng tiền này đều tương đương với năm văn tiền lẻ, tên gọi chính thức là đồng tiền Hồng Nguyên.

Lục Thừa Phong cũng không thèm nhìn, nhận đồ vật xong thì ngay lập tức đuổi theo Kế Duyên và gã thương nhân.



Từ sáng đến trưa, bọn họ đi qua mấy chỗ, không phải chỗ quá heo hút thì cũng quá nhỏ, hoặc vài chỗ có vị trí quá ồn ào.

Hiện tại Kế Duyên đã được người thương nhân này dẫn đi xem chỗ thứ năm, vị trí tại thành nam.

Nhìn một chút, trên cửa chính có một bảng hiệu, không đợi Kế Duyên hỏi thì gã đã bắt đầu giới thiệu.

“Kế tiên sinh! Chỗ này! Một căn nhà nhỏ yên tĩnh, nơi đây chắc chắn làm ngài hài lòng. Đi vào sân nhỏ, trong nội viện có giếng nước, cửa sau có một mảnh đất trống cũng thuộc căn nhà này. Hơn nữa, nếu muốn mở rộng thì cũng đủ để xây thành một phủ đệ của một gia tộc đấy!”

Nói xong, gã ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời giữa trưa đang lúc mãnh liệt nhất. Gã bèn móc ra chìa khóa bằng đồng, mở ổ khóa trên cửa chính.

"Răng rắc... Két.. ~~ "

Khi cửa chính vừa bị đẩy ra, từng trận bụi bặm rơi xuống.

"Khục khục khục... Khục... Rất lâu không có người ở..."

Gã thương nhân phẩy phẩy tay vỗ lên người mình, sau đó mời Kế Duyên và Lục Thừa Phong đi vào.

Đến đây, Kế Duyên dường như có chút hưng phấn. Tuy thị lực không tốt lắm nhưng hắn có thể mơ hồ nhìn ra, vất vả cả ngày cuối cùng cũng tìm ra được căn nhà tốt như vậy.

Tường viện không cao, cửa chính cũng không cầu kỳ. Ở bên trong có chút giống với ấn tượng của Kế Duyên về một ngôi nhà tứ hợp viện nhỏ, khá tinh xảo. Chính phòng và thiên phòng có một cái cửa sau.

Trong sân cũng coi như rộng rãi, có một giếng nước. Chẳng qua giếng nước dùng một nắp gỗ lớn che kín, hẳn để tránh lá rụng và bụi bặm. Phía trên còn có mấy khối đá tròn đè xuống để đề phòng cái nắp rơi ra.

Trong sân còn có một cây đại thụ, cành lá lắc lư theo gió phát ra thanh âm xào xạc. Có lẽ do có bóng cây nên trong sân rõ ràng mát mẻ một chút.

“Trong sân có cây sao? Cây gì đấy?”

Đột nhiên, Kế Duyên hỏi gã thương nhân một câu.

“Ách, ngài biết có cây sao?”

Kế Duyên cười rồi chỉ vào lỗ tai, sau đó đưa tay chỉ về phía cây đại thụ.

“Kẻ hèn này có thính giác nhạy bén. Ai! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.”

"Tiên sinh, đó là một cây táo, thoạt nhìn số năm tuổi không nhỏ."

Lục Thừa Phong bước lên trước một bước, trả lời kính cẩn.

“Đúng, đúng, đúng, là một cây táo. Vào mùa thu có thể ăn rất nhiều trái táo thơm ngon!”

Gã thương nhân cười nói.

“Đi, chúng ta nhìn phía bên ngoài cửa sau.”

Có đôi khi, gã quên mất vị tiên sinh này bị mù, dựa vào một ít chi tiết mới nhớ ra việc này.

Phía bên ngoài của cửa sau hoàn toàn là một mảnh đất hoang và cỏ dại, còn có một ruộng rau có chút hoang phế và giá đỡ trồng bầu hồ lô. Dễ nhận thấy chủ cũ của căn nhà này trồng các loại rau quả ở đây.

Chẳng qua nơi này quả thực không nhỏ, ngoài cùng còn có một hàng rào thấp có thể nhảy qua, coi như là ranh giới. Vào lúc gã thương nhân giới thiệu những điều này, thậm chí Kế Duyên còn buồn cười nghĩ, hàng rào này càng ngày càng mở rộng ra bên ngoài thì không phải mình sẽ có một nơi ở thật to rồi hả?

Sau đó, ba người lại đi xem chính phòng, thiên phòng và phòng bếp các loại. Phòng ốc, sân nhỏ không tính quá rộng, mặc dù trong phòng đều có một lớp bụi, nhưng về tổng thể thì bố cục hoàn chỉnh, cũng được xem là một trạch viện lịch sự tao nhã.

Ngược lại, đồ vật trong nhà lại không nhiều lắm, chỉ có chính phòng lớn nhất có một giường lớn cùng với một cái bàn và hai cái ghế.

Nói thực, vào thế kỷ hai mươi mốt ở kiếp trước, nếu Kế Duyên ở một căn nhà như thế này, chỉ cần có Internet và sắp xếp lại một chút, hắn cũng rất sẵn lòng.

Đi dạo một vòng xong,khi trở lại sân, nụ cười của Kế Duyên cũng chưa từng giảm bớt.

“Hắc hắc hắc, tiên sinh có hài lòng hay không? Ta biết ngay chắc chắn tiên sinh vừa ý chỗ này. Hơn nữa, căn nhà này còn rẻ, mua lại chỉ cần ba mươi sáu lượng bạc. Một trạch viện có chỗ rộng rãi như vậy, không có cái nào bán dưới một trăm lượng đâu!”

“Hả? Rẻ như vậy?”

Kế Duyên có chút kinh ngạc. Đương nhiên, hắn không nắm rõ giá phòng ốc ở nơi này, nhưng cũng sẽ so sánh, những căn nhà nhỏ, nhà trệt có sân lúc trước đều bán hai ba mươi lượng.

Nơi này rõ ràng đẳng cấp hơn mấy căn nhà kia, giá cao hơn gấp đôi cũng không tính quá đắt, mà giá nơi này còn chưa đến bốn mươi lượng quả thật quá rẻ luôn á.

"Hắc hắc, khục, tiên sinh có chỗ không biết..."

Gã thương nhân ra vẻ nho nhã một chút nhưng không tìm được câu nào thuận tai để nói tiếp.

“Khục, chủ nhân trước của nơi này đều đã qua đời. Lúc này khế ước mua bán nhà đất thuộc sở hữu của quan phủ. Hơn nữa, chỗ này tương đối xa.. nên vẫn chưa bán được. Người có tiền không để ý, người bình thường thì không có ba bốn mươi lượng, cũng muốn vì nhà mình tính toán sao cho có lợi nhất. Vì vậy, nơi đây vẫn chưa bán, quan phủ bên kia còn liên tục hạ giá xuống đấy!”

“A! Vậy ta muốn mua còn phải tự mình lên huyện nha sao?”

“Tiên sinh quyết định mua rồi hả?”

Gã thương nhân chờ mong nhìn Kế Duyên rồi hỏi.

“Trạch viện tiện nghi như vậy lại lịch sự tao nhã, vì sao lại không mua? Bất quá có chút bụi bặm, dọn dẹp một chút hẳn sẽ tốt hơn!’

Kế Duyên cười ha hả, tâm tình rất tốt.

“Hay! Hay! Tiên sinh, ngài thật tinh mắt! Hay là, nhân dịp trời còn sớm, chúng ta cùng lên huyện nha, lấy khế ước mua bán nhà đất về đây?

Hiển nhiên gã thương nhân cũng gấp rút muốn lấy tiền mà gã vất vả kiếm được. Sinh ý này hơn ba mươi lượng, gã có thể lấy được gần hai lượng tiền thuê, cũng không phải một số tiền nhỏ!

Mà Kế Duyên cũng suy nghĩ như vậy. Đồ vật mà mình muốn thì luôn nghĩ cách nhanh chóng lấy được. Kiếp trước hắn còn không mua nổi một căn nhà, chỉ có thể ao ước. Vậy mà, kiếp này lại đạt được.

Lục Thừa Phong bên cạnh cũng cười.

“Tiên sinh nên về nhà trọ nghỉ ngơi, còn lại cứ để Thừa Phong đi cùng gã lên huyện nha mua lại khế ước mua bán nhà này!”

Hảo tiểu tử, rất có tiền đồ. Kế Duyên như mở cờ trong bụng, không cần hắn tự chạy đi thì không thể tốt hơn.

“Tốt lắm, làm phiền Lục thiếu hiệp đi một chuyến.”

"Kế tiên sinh khách khí, chúng ta đưa ngài về nhà trọ trước!”

Thượng đạo thượng đạo, tiền đồ vô lượng! Kế Duyên thấy được tính cách của Lục Thừa Phong, ở thế kỷ hai mươi mốt, y có thể lăn lộn rất khá. Cái này gọi là giỏi suy nghĩ vấn đề dưới góc độ của người khác.



Sau nửa canh giờ, huyện nha Ninh An, trong một gian phòng thiên viện nào đó, chủ bộ phía dưới Huyện thừa kinh ngạc nhìn Lục Thừa Phong.

"Lục thiếu hiệp, ngài thật sự muốn mua căn nhà này? Ngài ở sao? Nhìn ngài không giống người thích yên tĩnh lắm?”

Hỏi xong câu này, vị chủ bộ còn nhìn về gã thương nhân họ Chu, híp mắt vuốt râu. Gã thương nhân bị y nhìn có chút chột dạ.

“Sao vậy? Chủ bộ đại nhân, căn nhà này có vấn đề gì? Sẽ sập hay đang có tranh chấp?”

Biểu tình của chủ bộ một bộ dạng quả là như thế, lần nữa nhìn về phía Lục Thừa Phong.

“Lục thiếu hiệp, ngươi là ân nhân của huyện Ninh An chúng ra, ta không thể gạt ngươi. Nói thật cho ngươi biết, phòng này kiên cố, lịch sự tao nhã, nhưng trên phố đồn rằng hướng gió không tốt. Bảy năm có ba người mua, không phải bệnh chết thì cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhất là năm ngoái, một gã thư sinh được phát hiện đang sống sờ sờ lại bị kinh hãi rồi chết ở trong sân. Từ đó không ai hỏi mua căn nhà nhỏ đó nữa!”

Nói xong, chủ bộ còn cầm trong tay một cuốn sổ ghi chép mà bình thường sẽ không cho người ngoài xem, đưa tới trước mặt Lục Thừa Phong, khiến hắn nhìn thấy rõ ràng dòng chú giải do quan phủ ghi lại: Trên phố đồn đại nhà này có ma.

(*) Thù: Đơn vị đo lường thời cổ Trung Quốc, bằng 1/24 lạng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện