Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 12: C12: Tiệc sinh nhật 2



Trời đã khuya, ánh đèn trong sân phản chiếu những bông tuyết đủ màu sắc.

Mặc dù Hạ Trúc rất nổi tiếng nhưng người có thể tới đây hôm nay nào có ai là kẻ đầu đường xó chợ? Cô ta không dám tỏ ra thái độ kiêu ngạo của một minh tinh nổi tiếng, trông có vẻ bình dị dễ gần.

Trong lúc vô tình, ánh mắt cô ta liếc nhìn cửa sổ kính sát đất trong đại sảnh.

Dưới ánh đèn rực rỡ, người lạ từng quen kia đang nhìn cô ta với nụ cười như có như không.

Từ góc nhìn của cô ta, Triệu Nhã Nam đang ghé vào người Vương Long ở bên cạnh, đang nghiêm túc nói chuyện gì đó, còn Sở Vũ Hiên thì ngồi cách khá xa, giống như một cô vợ xấu xí không được công nhận.

Đến tận bây giờ cô ta vẫn không hiểu, Triệu Nhã Nam là người phụ nữ đẹp nhất Giang Thành rốt cuộc thích điểm nào ở Sở Vũ Hiên?

Đẹp trai ư? Làm ơn đi, tốt xấu gì Triệu Nhã Nam cũng là tổng giám đốc của một công ty giải trí, cô ấy đã quen biết bao. nhiêu ngôi sao nam nổi tiếng, có cả tá người còn đẹp trai hơn cả Sở Vũ Hiên.

Loại trừ ngoại hình... thì chỉ có thể là tài năng. Hử... Một tên tài xế Didi thì làm gì có tài năng gì đáng nhäc đến? Nói cách khác, nếu thật sự có tài năng thì đâu đến mức phải chạy Didi?

Quả thực là khó đoán!

Cao Ninh ở bên cạnh cũng phát hiện ra Sở Vũ Hiên, lập tức chế giễu: “Cho dù ăn thịt thiên nga thì cũng chỉ là một con cóc ghẻ mà thôi! Xem cái dáng vẻ bỉ ổi của thằng đó kìa, người ta còn đang bàn chuyện quan trọng, nó ngồi bên đó làm gì? Cũng không sợ mất mặt hả? Haiz... mà cũng đúng, cái tên ăn bám mà thôi, làm gì có thể diện kia chứ, đâu biết ngại là cái gì đâu?”

Hạ Trúc hít một hơi, nhẹ giọng nói: “Đi thôi, đi chào hỏi

đạo diễn Vương một tiếng.”


Triệu Nhã Nam ở trong phòng đã bàn xong với Vương Long: “Đạo diễn Vương, vậy quyết định rồi nhé, ba ngày sau tôi sẽ dẫn người mới tới gặp ông, tôi không cần cô ấy nhận được vai diễn nào quan trọng, chỉ cần có thể để cô ấy lộ mặt trong bộ phim của ông là được. Cô ấy thật sự rất tốt, là diễn viên rất chuyên nghiệp!”

Vương Long gật đầu đồng ý: “Nếu cô ấy thật sự chuyên nghiệp như cô nói thì tôi chắc chắn sẽ trọng dụng. Có điều, Hạ Trúc ban đầu đã được quyết định là nữ một của tôi, bây giờ tôi định đổi cô ta. Chắc cô cũng biết rồi nhỉ, tôi đã chọn được người khác... Cho nên, cô đừng nói với tôi về chuyện của cô ta nữa:

“Lần náo loạn dư luận này của Hạ Trúc quả thực là do chúng tôi xử lý không đúng cách. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi ông, ông đã chắc chắn muốn đổi cô ấy thì tôi cũng không phản đối”

“Thỏa thuận vậy nhé! Ba ngày sau cô dẫn diễn viên mới kia tới thử vai.”

Hai người đạt được thỏa thuận, Triệu Nhã Nam vội vàng kính trà cho Vương Long.

Vừa cầm tách trà lên, ngoài cửa truyền đến giọng của Hạ Trúc: “Đạo diễn Vương, sinh nhật vui vẻ!”

Vương Long liếc về phía cửa, tay cầm tách trà hơi cứng đờ, vô thức nhìn Sở Vũ Hiên ở một bên khác, vẻ mặt không khỏi trở nên xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Lúc tôi gửi thư mời đã quên mất không loại cô ta ra...”

Sở Vũ Hiên nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Không sao. cả, ông cứ làm việc của ông, đừng quan tâm tới tôi.”

Triệu Nhã Nam nhìn anh, khuôn mặt lạnh lùng bỗng hiện lên vẻ hóng hớt.

Mặc dù không phải cố ý mời đến, nhưng dẫu gì cũng là tiệc sinh nhật của mình, Vương Long không muốn khiến bầu không khí cứng ngắc quá, nếu không sẽ bị các vị khách cười chê.

Ông ta đứng dậy cười nói: “Hạ Trúc, vào đi.”


Khi nói chuyện, ông ta cố ý hay vô tình liếc nhìn Cao Ninh ở bên cạnh, nhưng vẫn không chào hỏi.

Hạ Trúc vội đưa một hộp quà phong cách cổ trong tay lên, nói: “Đạo diễn Vương, đây là món quà tôi và bạn trai đã đặc biệt chọn lựa cho ông, hy vọng ông sẽ thích.”

Vương Long không thèm liếc nhìn hộp quà kia một cái, liên tục xua tay: “Hạ Trúc, không cần khách sáo với tôi vậy đâu, quà thì cô cầm về đi, nếu bị người khác nhìn thấy chỉ sợ sẽ có cả tấn scandal về tôi mất... Hơn nữa, tôi cũng không biết anh bạn trai này của cô, nhận quà của hai người thật sự không ổn lắm, hai người vẫn nên mang quà về đi”

Biểu cảm của Hạ Trúc hơi cứng đờ, trước kia Vương Long rất tốt với cô ta, khi ở đoàn làm phim ông ta chăm sóc giúp đỡ cô ta rất tận tình.

Sao bây giờ lại... Xa lạ đến mức không thèm nhận một phần quà chứ.

Ngay lúc cô ta đang bối rối, Cao Ninh bước về trước một bước, nhìn Sở Vũ Hiên với ánh mắt chế giễu, sau đó nói với Vương Long: “Xin chào đạo diễn Vương, tôi là bạn trai Hạ Trúc. - Cao Ninh. Hôm nay không mời tự đến, rất xin lỗi ông. Chỉ là, thường ngày Hạ Trúc luôn kể ông rất quan tâm đến cô ấy, tôi thấy mình nên tự mình đến để nói lời cảm ơn với ông. Chúng tôi có chuẩn bị chút quà mọn, xin ông hãy nhận lấy.”

Vương Long vẫn bình tĩnh: “Tấm lòng thì tôi nhận, còn quà ấy... cầm về đi, thật sự không cần đâu.”

Cao Ninh cười nói: “Đạo diễn Vương, thật ra... cha tôi là chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Cao thị, Cao Chấn Thanh. Cao thị của chúng tôi có rất nhiều rạp chiếu phim, khäp cả nước cũng coi như có độ nổi tiếng. Hiện giờ tôi về nước, cha. tôi có ý định để tôi tiếp quản công việc kinh doanh của rạp chiếu phim. Cho nên, hôm nay tôi tới đây cũng là muốn kết bạn với ông. Dù sao, ông chính là nhân tài kiệt xuất trong ngành này, sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội để hợp tác với nhau, ông nói có đúng không?”

Khi nghe được mấy chữ “tập đoàn Cao thị”, ánh mắt Vương Long nhìn Cao Linh đã có sự thay đổi, dù không phải kính sợ nhưng cũng không còn xa cách như trước nữa.

Hạ Trúc ở bên cạnh khẽ thở phào, nghiêng mặt nhìn Cao Ninh, trong mắt đầy vẻ tự hào.

“Ồ, là con trai sếp Cao à? Tôi nói chứ, cậu trông tuấn tú lịch sự thật đấy, ha ha..” Vương Long nói, lặng lẽ liếc nhìn Sở Vũ Hiên đang cúi đầu chơi điện thoại, rồi mới nói tiếp: “Đi thôi, bên trong đang khiêu vũ, cậu và Hạ Trúc có một nhảy một bài không?”


Là một người từng trải, người không nên đắc tội tuyệt đối sẽ không đắc tội. Vả lại, xem dáng vẻ của Sở Vũ Hiên hình như: cũng không mấy để ý đến đôi nam nữ chó má này, ông ta không ngại cho chút mặt mũi, thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Hạ Trúc vui sướng đồng ý, sau đó chào hỏi Triệu Nhã Nam: “Tổng giám đốc Triệu, cô cũng ở đây à?”

Triệu Nhã Nam khẽ ừ một tiếng, liếc nhìn Sở Vũ Hiên đang im lặng ở một bên, không khỏi vui mừng.

E rằng trong lòng người đàn ông chó má này cũng giống như đang ăn phân... Ha ha, đáng đời!

Vốn dĩ chuyện này có thể cho qua an ổn, nào biết Cao Ninh được voi đòi tiên, lại đứng lên cười nói với Triệu Nhã Nam: “Tổng giám đốc Triệu, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh đến như vậy, rất vui được gặp cô.”

Vì lễ phép, Triệu Nhã Nam bắt tay anh ta: “Rất vui được gặp anh.”

Cao Ninh tự kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Triệu Nhã Nam, hoàn toàn không phát hiện vẻ mặt Vương Long ở phía sau đã tối sầm, hơi kiêu căng ngạo mạn nói: “Tổng giám đốc Triệu, lần trước cha tôi có hợp tác với một ngôi sao nào đó trong một gameshow, hiện tại đang trong quá trình chuẩn bị, dưới trướng của cô có nhiều nghệ sĩ như vậy, tôi thấy chúng ta có lẽ có thể tâm sự với nhau”

Về công việc, từ trước đến nay Triệu Nhã Nam rất tận tâm: “Được thôi, không biết là ngôi sao nào? Có tiện lộ mặt không?”

Cao Ninh nâng tay, vừa định nói chuyện thì lại cố ý nhìn Sở Vũ Hiên, hài hước nói: “Tổng giám đốc Triệu, cô cũng biết có một số đề tài tương đối riêng tư, người phục vụ này... chắc không tiện ở đây đâu nhỉ?”

Triệu Nhã Nam là người khôn khéo, ngay lập tức nhận ra ý nghĩ của Cao Ninh, bàn kinh doanh là giả, sỉ nhục Sở Vũ Hiên mới là thật.

Có điều, cô ấy cũng rất ngứa mắt Sở Vũ Hiên, tất nhiên không có hứng thú đứng ra bênh vực Sở Vũ Hiên, chỉ nhướng mày nhìn anh, cười như không cười.

Vẽ mặt Sở Vũ Hiên vẫn như thường, dịch ghế dựa ra sau hai bước, nhún vai nói: “Mọi người tự nhiên, đừng coi tôi là người là được rồi.”

Dứt lời, anh cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, nhắn tin lại cho Lão Ngũ: “Vậy quyết định thế nhé, mai 9 giờ sáng, tới truyền thông Thanh Nhã nhậm chức”


Vương Long nhãn nhịn không nổi đóa, nói với Hạ Trúc có vẻ hơi xấu hổ: “Hạ Trúc, dẫn cậu Cao này đi khiêu vũ đi”

Hạ Trúc không muốn khiến tình hình trở nên xấu hổ, vội vàng kéo Cao Ninh: “Anh Ninh, đi khiêu vũ với em nhé?”

Cao Ninh thở dài, đứng dậy lườm Sở Vũ Hiên, nói với Triệu Nhã Nam: “Tổng giám đốc Triệu, hay là chúng ta kết bạn Wechat nhé? Hôm nào tôi mời cô ăn một bữa cơm, khi ấy chúng ta sẽ tâm sự kỹ hơn.”

Dứt lời, anh ta hơi dừng lại, tiếp tục nói: “Đến lúc đó, tôi hy. vọng cô đừng dẫn tên trai bao này tới, tôi vừa thấy anh ta đã thấy ghê tởm rồi!”

Hạ Trúc vội vàng khuyên can: “Được rồi mà anh Ninh, hôm nay là sinh nhật của đạo diễn Vương, anh đừng gây sự!”

Cao Ninh vỗ tay cô ta, cười dịu dàng nói: “Tiểu Trúc Tử, anh chỉ muốn xả giận cho em thôi mà. Kể ra, nếu không phải để tâm đến mặt mũi của đạo diễn Vương, anh nhất định phải đánh thằng đấy một trận cho em!”

Cái tên công tử bột này tự nhận có cha chống lưng là có thể không cần sợ hãi gì, có lẽ cảm thấy mình hoàn toàn có thể thể hiện uy phong ở đây, chỉ là một đạo diễn cỏn con thôi, sao dám đắc tội với rạp chiếu phim? E rắng không muốn lên lịch chiếu phim rồi!

Rõ ràng mắng Sở Vũ Hiên không thể làm dịu đi mối hận của anh ta, xin kết bạn Wechat của Triệu Nhã Nam trước mặt anh mới là giết người giết lòng!

Anh ta muốn Sở Vũ Hiên nhìn cho rõ giữa con người và con người vẫn có sự khác biệt.

Sở Vũ Hiên cảm thấy bất đắc dĩ, bu môi nói: “Nói thật là bình thường tôi không thích ỷ thế hiếp người, anh tự giải quyết cho tốt đi, đừng gây rắc rối cho nhà họ Cao của anh.”

Có lẽ Cao Ninh hơi hiểu lầm cái gọi là “ÿ thế hiếp người” mà Sở Vũ Hiên nói, như thể nghe được một câu chuyện cười, anh ta chế giều: “Anh phát điên cái gì vậy? Hả? Gây rắc rối cho. nhà họ Cao của tôi? Ha ha ha... Tên họ Sở kia, nhớ kỹ cho ông, mày chỉ là con cóc ghẻ mà thôi!”

Khi nói những lời này, cái dáng vẻ không ai bì nổi kia của Cao Ninh rõ ràng là không đặt Vương Long và Triệu Nhã Nam vào mắt chứ đừng nói đến Sở Vũ Hiên mà anh ta cho rắng chả là cái thá gì.

Anh ta đâu biết được rằng, giờ phút này ánh mắt ba người họ nhìn anh ta giống như đang nhìn một tên hề thiếu não đang nhảy nhót lung tung.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện