Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 30: C30: Tên hề sao



“Bốp!... Thích lên mặt dạy đời không?... Bốp! Bốp!

Bàn tay Sở Vũ Hiên giống như là không dừng được, liên tiếp vỗ vào mặt Cao Ninh, cho đến khi khiến tên hề không có đầu óc kia bị đánh ngã xuống đất, lúc này anh mới dừng tay.

Hạ Trúc và mẹ Cao nhịn không được muốn tiến lên, người trước bị người đại diện túm chặt lấy, người sau lại bị ánh mắt của Sở Trì Khanh dọa đến nửa bước cũng không dám nhúc. nhích, chỉ có thể đau lòng nhìn con trai mình chịu nhục, hối hận vì đã làm những việc không nên làm lúc trước.

Mấy người qua đường vây xem khó tránh khỏi lòng đầy. căm phẫn, nhưng nhìn hiện trường này, cũng không dám lớn tiếng chỉ trích, chỉ có thể nhỏ giọng thì thầm với nhau.

Sở Vũ Hiên vỗ tay, giống như phủi đi thứ bẩn thỉu trong lòng bàn tay, vẻ mặt ghê tởm ỷ thế hiếp người, ỷ mạnh hiếp yếu kia đều khiến người ta oán giận, anh cúi đầu nhìn chăm chăm Cao Ninh bị hủy hoại danh dự một lát mới cười lạnh nói: Đến quỳ trước xe tôi, xin lỗi nó, chuyện này coi như xong... Nói thật, đánh anh cũng làm bẩn tay tôi đấy!”

Dứt lời, anh cũng mặc kệ Cao Ninh có nghe lời hay không, xoay người trừng mắt nhìn Sở Trì Khanh đang nhàn nhã xem trò vui mà không sợ lớn chuyện, tức giận nói: "Chuyện của hai chúng ta thì tính sao đây?”

Sở Trì Khanh sửng sốt, sắc mặt nhất thời lộ vẻ sợ sệt: "Chuyện gì? Gần đây cha cũng không trêu chọc con mài”

“Ha ha...” Sở Vũ Hiên cầm lấy cái máy theo dõi từ trong tay Lão Ngũ, ném cho Sở Trì Khanh: "Giải thích đi?”

Sở Trì Khanh nhìn một lúc, giả vờ không hiểu: “Đây là cái gì thế?”

“Trần Cường!” Sở Vũ Hiên gọi: "Lấy cho tôi cái búa tạ!”

Trần Cường thành thật chất phác không biết anh muốn làm gì, nhưng cục diện trước mắt này làm gì có phần để anh ta nói chuyện? Vì vậy anh ta vội vàng chạy vào trong quán và cầm búa tạ ra.


Sở Vũ Hiên cầm lấy chiếc búa tạ, anh vừa nhìn Sở Trì Khanh, vừa đi về phía chiếc Ferrari kia, không nói hai lời đã cầm chiếc búa lên và bắt đầu đập nó.

“Bùm!"

Bùm!"

Đám bạn học cũ chết lặng trước hành động phung phí của trời này, cơ thể cũng run lên theo từng nhịp của búa tạ.

Trần Cường vốn quen tính toán chỉ li đã hết hồn hết vía, anh ta vô thức tính toán, một búa này ít nhất cũng có thể băng thu nhập nửa năm vất vả của anh ta.

Sau khi đập nát cửa ghế lái phụ, Sở Vũ Hiên cũng không nhìn thấy thứ mình muốn nên quay sang đập cửa buồng lái.

Người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, không ít người cầm điện thoại di động quay chụp, tặc lưỡi nói: không biết là công tử bột nhà ai nhỉ?"

“Mẹ nói! Xe tám triệu nói đập là đập ngay à?”

"Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra, bọn tư bản chết tiệt mài"

Chỉ chốc lát sau, cửa xe bị búa sắt đập nát, một thiết bị theo dõi cùng kiểu dáng với cái trong tay Sở Trì Khanh rơi xuống đất.

Sở Vũ Hiên thở hổn hển, khom lưng nhặt vật nhỏ kia lên rồi giơ tay ném về phía cha mình, tức giận nói: "Giả vờ hả? Ông giả vờ nữa đi!”

Sở Trì Khanh biết không giấu được nên ngượng ngùng cười nói: "Con trai, chúng ta... Chúng ta về nhà trước đi, trở về cha sẽ giải thích cho con, được không?”

Sở Vũ Hiên nhặt chiếc búa tạ lên, đôi mắt nheo lại đầy tức giận, thong thả đi về phía ông ta: "Ông già kia, ngay từ lần đầu tiên ông cho tôi chiếc xe này, tôi đã biết ông không có ý tốt rồi!"

Sở Trì Khanh liên tục xua tay, nhìn dáng vẻ của ông ta, trong lòng thực sự sợ hãi “đứa con ngõ nghịch này”: "Vũ Hiên, nhiều người thế này, trở về rồi nói sau đi...”



Sở Vũ Hiên đặt đầu lưỡi chạm vào răng cấm của mình, anh trừng mắt nhìn Sở Trì Khanh một lát rồi xoay người đi về phía Trần Cường, trả lại chiếc búa tạ trong tay và cười nói: "Lát nữa sẽ chuyển tiền cơm qua wechat cho cậu.”

Trần Cường hoảng hốt nói: "Không không không, Vũ Hiên, cậu còn chưa ăn được mấy miếng mà..."


Sở Vũ Hiên xua tay nói: "Cứ giữ lại rượu đi, hôm khác tôi sẽ uống.”

Dứt lời, anh nhìn về phía Triệu Nhã Nam, không chút do dự. nói: "Sếp Triệu, cho tôi đi nhờ một đoạn nhé?”

Triệu Nhã Nam mím chặt môi, cô chào Sở Trì Khanh rồi đi về phía chiếc xe Maserati.

“Cậu bắt xe về đi.” Sở Vũ Hiên nói với Lão Ngũ, sau khi đi về phía trước vài bước, anh lại quay đầu lại nhìn về phía Trần Cường với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cường Tử, tôi đã nói rồi, cậu là một người bạn rất đáng để làm quen, sau này có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi, lúc nào tôi cũng rảnh.”

Được!" Trần Cường lúng túng gật đầu, anh ta nhìn Sở Vũ Hiên lên xe, ánh mắt nhất thời trở nên hoảng sợ và nghi hoặc.

Anh ta hiểu ý của Sở Vũ Hiên.

Nhưng anh ta không hiểu tại sao người bạn học cũ này lại quan tâm đến anh họ của mình đến vậy?

Nhớ lại trong hai năm qua, mỗi lần Sở Vũ Hiên tới thì gần như đều cố ý hay vô tình nhắc đến Trần Hoành.

Có một lần, thậm chí còn hỏi thăm cha mẹ của Trần Hoành được chôn cất ở đâu nữa...

Rốt cuộc là có ý đồ gì?

Xe của Sở Môn đều rời đi hết, chỉ để lại hai người dọn dẹp hiện trường.

Những bạn học cũ đang vây xem bắt đầu thảo luận sôi nổi xung quanh chủ đề thân phận của Sở Vũ Hiên.

Lớp trưởng cũ khi thì nhíu mày, khi thì thở dài, sảc mặt hiện lên vẻ buồn bã mất mát.


Cơ hội dựa cột nhà giàu có, thật sự không năm chắc được mà.

Mẹ Cao dường như không còn chút sức sống, run rẩy nâng đứa con vẫn quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy lên, tinh thần hoảng hốt nói: "Xong rồi... Sở Môn sẽ không bỏ qua cho. nhà họ Cao chúng ta... Con trai, chúng ta xong đời rồi! Cha con sẽ phát điên mất! Làm sao bây giờ... chúng ta nên làm gì bây giời"

Người đại diện nhăn mặt nói với Hạ Trúc ở bên cạnh: "Hai chúng ta cũng xong đời rồi... Hạ Trúc, lần này cậu thật sự đã đánh cược sai rồi..."

Đầu óc Hạ Trúc trống rỗng, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía chiếc Maserati vừa rời đi, cô ta ngẩn ngơ một lát rồi nở nụ cười khó hiểu.

Vừa cười vừa khóc.

Đường đường là cậu chủ Sở Môn nhưng lại nhân nhượng. vì lợi ích toàn cục mà kết hôn với một diễn viên nhỏ như mình?

Trong vở kịch hôn nhân cẩu huyết này, rốt cuộc cô ta đóng vai trò gì?

Ồ... Tên hề sao?

“Sở Vũ Hiên. thảm!”

Rốt cuộc là vì sao... anh... lừa tôi thật thê thảm!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện