Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 34: C34: Cô ta có thể nhận ra rằng sở vũ hiên



Hạ Trúc đứng ở cửa công ty, đầu cúi xuống, dáng vẻ bơ phờ và ốm yếu, giống như một quả cà tím bị sương giá bao phủ.

Sở Vũ Hiên sửng sốt một lát vốn định không để ý tớỉ vị cố nhân này, nhưng giây tiếp theo, Hạ Trúc đã nhìn thấy anh.

“Sở Vũ Hiên!”

Đường đường là một ngôi sao hạng A nhưng cô ta lại không thèm quan tâm đến hình tượng nữ thần của mình, cắn răng bước tới trước mặt Sở Vũ Hiên, oán giận nói: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh coi tôi là gì hả?”

Hạ Trúc vừa nói xong, hốc mắt đã đỏ hoe, hai hàng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Sở Vũ Hiên vẫn không thay đổi sắc mặt, phất tay ra hiệu cho Lão Ngũ và Lão Tam rời đi trước, sau đó nhìn về phía Hạ Trúc hỏi: “Cô muốn có được một đáp án như thế nào? Nói đi, tôi sẽ thoả mãn cô”

“Anh…” Hạ Trúc khóc nức nở: “Anh… nếu anh là cậu chủ của Sở Môn, vậy tại sao trước đây anh lại gạt tôi? Anh cảm thấy tôi là một kẻ ham hư vinh có phải không? Tôi nói cho anh biết, Sở Vũ Hiên, tôi yêu anh Ninh không phải vì nhà của họ giàu có!”


Sở Vũ Hiên rất tin tưởng câu nói này, Hạ Trúc không hiểu anh nhưng anh lại hiểu rõ Hạ Trúc như lòng bàn tay.

Người phụ nữ này thực sự không phải là kẻ hám tiền, cô ta đơn thuần chỉ là kẻ yêu đương mù quáng mà thôi.

“Tôi biết, cho nên tôi lựa chọn ly hôn… Về phần gạt cô, tôi chỉ có thể nói xin lỗi, bởi vì trước đó tôi không định có bất cứ mối liên hệ nào với Sở Môn cả. Câu giải thích này vừa lòng cô chứ?”

“Đồ khốn nạn!” Hạ Trúc khóc tức tưởi: “Anh muốn sỉ nhục tôi, phải không?”

“Hạ Trúc.” Sở Vũ Hiên bình tĩnh nói: “Tôi thừa nhận là tôi lừa cô. Nhưng tôỉ thề, trong hai năm kết hôn, tình cảm của tôi dành cho cô không hề giả dối. Cô có bao giờ ngẫm nghĩ lại, trong hai năm này, cô đã bao giờ nhìn thẳng vào tôi chưa? Cô có thật sự tốn tâm tư tìm hiểu tôi chưa? Chuyện đã tới nước này, cô còn cảm thấy tất cả dều là lỗi của tôi ư? Quá vô lý fôí đó!”

“Điều khiến cô đau khổ chính là trong cuộc hôn nhân đáng thương kia của chúng ta, cô đã sắm vai một kẻ ngốc. Vậy còn tôi thì sao? Một người giúp việc có cũng được mà không có cũng không sao à? Một bảo mẫu không muốn nhìn thấy ư?”

“Nói thật, Hạ Trúc, tôi chưa từng vì bản thân mình hèn mọn mà trách tội cô. Đó đều là

do tôi gieo gió gặt bão. Tôi đã trao hết tâm can tỳ phế ra trước mặt cô, là cô không cần thôi.”

Mỗi lời nói đều tựa châu ngọc.

Hạ Trúc cảm thấy khó thở, không ngừng nức nở, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu rơi xuống lã chã.

Nhìn thấy cảnh này, nói Sở Vũ Hiên không đau lòng là giả.


Nhưng dù có đau lòng đến đâu, anh cũng sẽ không nói lời an ủi nào.

Quá khứ đã qua thì hãy để nó trôi qua, cứ dứt khoát ở đây để nó chết hẳn đi.

Một lúc sau, tâm trạng của Hạ Trúc dần dần bình tĩnh lại, lòng lạnh như tro tàn nói: “Sở Vũ Hiên, tôi còn có một chuyện muốn hỏi anh… Trước đó đạo diên Vương Long tìm tôi mời quay phim, có phải do anh lén giúp tôi không?”

Có lẽ là vì không muốn làm Hạ Trúc càng thêm khó chịu nên Sở Vũ Hiên cũng không nói có hay không, mà chỉ trả lời qua quýt: “Đó là bởi vì cô có kỹ năng diễn xuất tốt, làm việc chăm chỉ.”

Hạ Trúc mỉm cười đau khổ, khuôn mặt xinh đẹp lúc này trông thật đáng thương.

Cô ta có thể nhận ra rằng Sở Vũ Hiên đang

giúp mình.

Thật ra, kể từ đêm Cao Ninh bị Vương


Long tức giận đùng đùng đuổi ra khỏi câu lạc bộ, cô ta đã nghi ngờ, nhưng cô ta cứ ép mình không được nghĩ tới, cũng không dám đối mặt với sự thật này.

“Sở Vũ Hiên, tôi hận anh!”

Hạ Trúc nói xong những lời lạnh lùng này thì đi tới xe của người đại diện bên đường, chiếc xe lập tức phóng vút đỉ.

Sở Vũ Hiên nhìn về hướng chiếc xe rời đi, ánh mắt vò thức ảm đạm đi vài phần.

Tình xưa nghĩa cũ này, bắt đầu từ giây phút này đã chính thức tiêu tan.

“Vù…”

Điện thoại di động trong túi rung lên, Sở Vũ Hiên chợt bừng tỉnh, lấy điện thoại ra, nhìn thấy là của Lão Ngũ: “Họ Cao đang ở công ty, có gặp khônq?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện