Chương 81: C81: Kiếm tốt
Thanh kiếm hạng nhất là thanh kiếm hạng nhất của Côn Ngô Các, đồng thời cũng là dự bị cho Thần Kiếm! Kiếm này do. †ổ phụ của Dịch Quy tự mình chế tạo, là bảo vật trấn giữ Côn Ngô Các!
Thần lẽ ra phải đi đôi với anh hùng, nhưng thanh kiếm này ấy thế mà lại được giao cho một kẻ vô dụng như Tiêu Lâm!
Trong đám đông có vài người mặc trang phục sang trọng ghen ghét nhìn Thần Kiếm hạng nhất từ từ hạ xuống, thanh kiếm này được bị buộc dây thừng để ở chỗ cao quá lâu rồi, dây thừng cực kỳ cũ kỹ nhưng thân kiếm vẫn tỏa ra ánh sáng loe lóe đáng sợ như cũ.
“Kiếm tốt."
Tiêu Lâm xuýt xoa, đại huynh đệ ở triều đại này nhất định đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể chế †ạo ra một thanh kiếm như vậy.
Khi nó cách mặt đất một mét, Dịch Quy trịnh trọng cầm thanh kiếm xuống, dùng hai tay nâng trước mặt Tiêu Lâm: “Xin tiên sinh đặt tên cho Thanh kiếm hạng nhất.”
Mọi người sẽ đặt tên cho thanh kiếm của mình. Từ đó trở đi, thanh kiếm có tên có họ nghĩa là có chủ nhân, điều này khiến nó trở nên quan trọng. Tiêu Lâm vui vẻ nhìn kiếm, không. quan trọng việc đặt tên này cho lắm, người xưa thích kiểu cách như vậy, hắn đang vội đi, dù sao cũng đã hứa với mẹ là sẽ về nhà ăn cơm chiều rồi.
Hắn đang định nhận lấy, ai ngờ Dịch Quy giữ chặt lấy chuôi kiếm: “Xin tiên sinh đặt tên, nếu không, không thể mang kiếm đi được.”
Tiêu Lâm nhìn hắn, lại là một đứa trẻ cổ hủ. Đặt tên thì đặt tên, hắn nhìn sâu vào thanh kiếm, đại huynh đệ đúc kiếm, chỉ sợ kiếm này có ngụ ý gì sâu xa.
Loại kiếm dài nổi tiếng nhất ở Hoa Hạ cổ đại được gọi là Trường kiếm Câu Tiễn, được đúc cho Việt Vương Câu Tiễn thời kỳ Xuân Thu.
Chuyện nổi tiếng nhất mà Câu Tiễn từng trải, chính là nắm gai nếm mật, là hoàng đế bá chủ cuối cùng của thời kỳ Xuân Thu.
Ngoài ra, các thanh kiếm dài mà Câu Tiễn đúc ra cũng cực kỳ nổi tiếng, thanh kiếm mà ông ta đúc ra đến từ núi Côn Ngô của Hoa Hạ.
Đại Ngụy cũng có một ngọn núi Côn Ngô, Tiêu Lâm đã từng tìm hiểu, núi Côn Ngô của Đại Ngụy và núi Côn Ngô của Hoa Hạ không phải là một nơi, có lẽ đại huynh đệ đặt tên Côn Ngô Các cho Kiếm Các, cũng coi như là ám hiệu.
So với công thức toán học, ám hiệu ở Côn Ngô Các này. lại càng khó hiểu hơn, nếu không phải Tiêu Lâm ở viện bảo tàng mưa dầm thấm đất nhiều năm, ngày nào cũng nhìn mấy thanh kiếm dài cổ đại kia thì hắn cũng sẽ không có ấn tượng với hai chữ Côn Ngô như vậy, vào tay người không quen thuộc: lịch sử thì chỉ sợ sẽ bỏ lỡ Côn Ngô Các.
Hắn tới Côn Ngô Các, thứ nhất là vì ở đây có kiếm tốt nhất. Thứ hai, hẳn nghi ngờ hai chữ Côn Ngô có ý nghĩa khác nên muốn thử vận may.
Hôm nay tới đây rồi thì quả nhiên là trúng phóc. Chẳng lẽ, đại huynh đệ kia mượn Côn Ngô Các để nhắc nhở người Hoa Hạ đến sau, ở Đại Ngụy phải năm gai nếm mật, nhãn nhục. chịu đựng giống như Câu Tiễn, nỗ lực vươn lên mới có thể thành công?
Tiêu Lâm đồng ý phần nỗ lực vươn lên, nhãn nhục chịu đựng thì dẹp đi.
Tiêu Lâm nhìn thoáng qua biểu tượng Côn Ngô Các ở trên cao, lại nhìn thanh kiếm hạng nhất hàn quang lãm lãm thân kiếm, buồn bã nói: “Có một truyền thuyết thế này, một người tên Câu Tiễn đã đúc ra tám thanh kiếm dài, một là Yểm Nhật, hai là Đoạn Thủy, ba là Chuyển Phách, bốn là Huyền Tiễn, năm là Kinh Nghê, sáu là Diệt Hồn, bảy là Tức Tà, tám là Chân Cương, tên hay đều lấy hết Tiêu mỗ tài hèn học ít, thanh kiếm này cứ gọi là... Tùy Ý đi”
Dịch Quy sửng sốt, Tùy... Ý? Tùy Ý?
Tiêu Lâm chớp mắt, ung dung nói: “Dịch công tử, cái tên này có hay không?”
Không phải Tiêu Lâm coi khinh thanh kiếm này, sát khí ở Kiếm Các đang trở nên dày đặc, Bạch Khởi đã nhiều lần ám chỉ với Tiêu Lâm, sợ là có người sắp ra tay. Hắn và Bạch Khởi phải mau chóng rời đi, miễn rước tai họa cho Kiếm Các mà vị đại huynh đệ này cực khổ để lại.
Dịch Quy chớp mắt, quay đầu nói với chưởng quầy: “Ghi lại vào danh sách, thanh kiếm hạng nhất tên là Tùy Ý, thông báo cho các Đại Kiếm Các.”
Chưởng quầy không thể tin được mà gật đầu, người này. thiếu tôn trọng thần kiếm như vậy, nếu thường xuyên qua lại thì chỉ sợ đã sớm bị đánh đuổi ra khỏi Kiếm Các, công tử hôm nay khoan hồng độ lượng đến lạ, ông ta vội vàng lấy giấy bút, bất mãn mà nhỏ giọng nói: “Vâng... Công tử.”
“Mua thanh kiếm mà phải thông báo toàn thế giới?” Tiêu Lâm sờ sờ cằm hỏi.
“Thế giới?” Dịch Quy khó hiểu, hiền lành cười bao: bình thường không cần thông báo, nhưng nếu danh kiếm có chủ, thì cũng giống như người có hộ tịch, không chỉ phải ghi lại vào danh sách, còn phải thông báo lên quan phủ, ngoài ra thông báo cho các Kiếm Các khác”
Bình luận truyện