Sưởi Ấm Trái Tim Anh
Chương 5: Gặp nhau
Trong đô thị phồn hoa, một cô gái mặc áo ba lỗ màu xanh da trời và quần jean màu đen, sau lưng đeo một cái ba lô nhỏ, mái tóc đẹp được buộc thành đuôi ngựa, để hiện
ra sức sống thanh xuân của thiếu nữ, lúc này người trên đường qua lại
như thoi đưa, đằng sau cô chính là một nhóm người mặc đồ vest màu đen cố gắng bám sát theo đuôi cô.
Đáng tiếc, trên đường có quá nhiều người, thoáng một cái bóng dáng của thiếu nữ liền biến mất, đám người mặc đồ vest đen liền cầm điện thoại ra báo cáo với cấp trên.
Bên kia, thiếu nữ quẹo vào ngõ hẻm nhỏ, vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, lấy bản đồ về Hương Cảng từ trong ba lô ra.
Ha ha, cuối cùng cũng cắt đuôi bọn họ được rồi, cô có thể tự do đi dạo những nơi mình muốn đến, chơi những trò mình muốn.
Thiếu nữ vừa xem bản đồ vừa đi đường.
Thiếu nữ này chính là người vừa tỉnh lại, bị ông nội bắt ở nhà dưỡng bệnh, bị mọi người coi là búp bê nâng niu trên tay – Lâm Tâm Nguyệt!
Thật ra, đối với một trạch nữ của thế kỉ 21, có thể ở trong nhà suốt một ngày một đêm là chuyện hết sức hạnh phúc, nhưng nơi ở hiện tại của Lâm Tâm Nguyệt không phải là thế kỉ 21, mà là mười lăm năm trước, năm 1993: Thời đại internet chưa phát triển mạnh, không tiểu thuyết, không game, không có phim truyền hình, không có QQ, không có gì hết, điều này cũng khiến cho người vừa mới xuyên qua như Lâm Tâm Nguyệt rất buồn bực. Cho nên, Lâm Tâm Nguyệt thật sự không thể tiếp tục nằm ở nhà được nữa, không thể làm gì khác hơn chính là làm nũng với ông nội, xin ông cho cô ra ngoài hít thở không khí một chút. Nhưng Lâm Quốc Hùng lo lắng cháu gái bảo bối của mình đi, liền cho bảo vệ đi theo, mà Lâm Tâm Nguyệt thì không chịu nổi việc đi dạo phố lại có mấy cái đuổi bám sau lưng, chẳng khác gì làm xã hội đen, vì vậy mới có một màn ở phía trên.
Nhưng mà, Lâm Tâm Nguyệt tiểu thư coi như có chút lương tâm, sau khi cắt đuôi nhóm bảo vệ còn biết nhắn tin về cho Lâm Quốc Hùng báo tin bình an, để cho ông khỏi phải lo lắng. (Tác giả: Con gái, nếu con thật sự có lương tâm, sẽ không cắt đuôi nhóm bảo vệ, khiến ông nội con lo lắng.)
Ai nha, hiện tại nên đi tới chỗ nào trước nhỉ? Năm 1993, ở Hương Cảng có gì chơi vui không ta?
Ngay lúc Lâm đại tiểu thư cầm bản đồ nghiêng đầu tự hỏi nên đi nơi nào chơi, trong ngõ hẻm có một thiếu niên ăn mặc thời thượng và một cô gái trẻ mặc đồ quê mùa xông ra.
“Sâm à! Em nghe lời chị đi! Mau theo chị về nhà, đừng theo mấy người đó nữa!”
Cô gái nắm lấy tay của thiếu niên, thấp giọng cầu xin.
Nhưng thiếu niên không thèm quan tâm tới lời cầu xin của cô gái, nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nguyệt đứng bên cạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn đem cô bé đẩy sang một bên.
“Thật là phiền, chị đừng có xen vào chuyện của em nữa có được hay không?”
Vì sao cô cảm thấy hai người này có chút quen quen vậy nè.
Cô gái bị thiếu niên đẩy ra có chút lảo đảo, té xuống đất, thiếu niên có chút không nỡ những không muốn bị cô gái làm phiền nữa, cuối cùng lựa chọn bước đi.
“Sâm… Sâm à…”
(Tác giả: Mọi người đoán ra ai chưa?)
Mặc kệ cô gái có kêu gọi cỡ nào, thiếu niên cũng không quay lại.
Lâm Tâm Nguyệt đi tới đỡ cô gái đứng lên.
“Chi không sao chứ?”
“Không sao, cám ơn em.”
“Ui…”
Cô gái vừa đứng lên, trên chân truyền tới đau đớn khiến cô ấy xém chút nữa ngã xuống lần hai. Lâm Tâm Nguyệt vội đỡ lấy cô gái.
“Chân của chị chắc là bị trặc rồi, hay là em đưa chị đi bệnh viện kiểm tra một chút ha.”
“Không cần đâu. Chi về nhà thoa rượu thuốc là được rồi.”
“Nhưng chân chị bị trặc làm sao chị tự đi về được, hay là em đưa chị về nha.”
“Ơ…chuyện này,… Thôi được, cám ơn em, em gái nhỏ.”
Có lẽ cô gái này biết mình không thể tự đi về được, nên cô ấy không từ chối nữa, nhưng một câu ‘em gái nhỏ’ khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy buồn bực.
Cô đường đường là thạc sĩ lại bị người khác coi là em gái nhỏ, thực sự rất buồn chi là bực.
——— —————– trên đường về ——— ———————
Trên đường về hai người trò chuyện với nhau, Lâm Tâm Nguyệt và cô gái kia dần dần quen thuộc nhau hơn, cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt mới hiểu rõ thân phận bọn họ, cũng làm cho cô hiểu rõ vì sao cô cảm thấy hai người này quen quen. Bởi vì, cô gái này chính là người vợ đầu tiên của nhân vật Cao Ngạn Bác trong phim 《pháp chứng tiên phong 》- Cổ Trạch Dao, còn thiếu niên lúc nãy chính là người mà Lâm Tâm Nguyệt cô ngày nhớ đêm mong – Cổ Tạch Sâm, vị pháp y xuất sắc trong tương lai.
Oa oa …Sớm biết anh ta là Cổ Trạch Sâm thì cô đã ngắm anh ta thêm một chút rồi. Đó chính là bác sĩ Cổ tài giỏi đẹp trai nhá!! Người nào đó âm thầm rơi lệ trong lòng.
Thật ra, Lâm Tâm Nguyệt cũng không hiểu rõ vì sao cô từ thế kỉ 21 xuyên vào phim truyền hình năm 1993, Hương Cảng. Cô tuyệt đối không coi thế giới này là hư cấu, vì nơi này có người thật lòng yêu thương bảo vệ cô, thứ tình cảm đó tuyệt đối không phải là giả tạo.
Đáng tiếc, trên đường có quá nhiều người, thoáng một cái bóng dáng của thiếu nữ liền biến mất, đám người mặc đồ vest đen liền cầm điện thoại ra báo cáo với cấp trên.
Bên kia, thiếu nữ quẹo vào ngõ hẻm nhỏ, vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, lấy bản đồ về Hương Cảng từ trong ba lô ra.
Ha ha, cuối cùng cũng cắt đuôi bọn họ được rồi, cô có thể tự do đi dạo những nơi mình muốn đến, chơi những trò mình muốn.
Thiếu nữ vừa xem bản đồ vừa đi đường.
Thiếu nữ này chính là người vừa tỉnh lại, bị ông nội bắt ở nhà dưỡng bệnh, bị mọi người coi là búp bê nâng niu trên tay – Lâm Tâm Nguyệt!
Thật ra, đối với một trạch nữ của thế kỉ 21, có thể ở trong nhà suốt một ngày một đêm là chuyện hết sức hạnh phúc, nhưng nơi ở hiện tại của Lâm Tâm Nguyệt không phải là thế kỉ 21, mà là mười lăm năm trước, năm 1993: Thời đại internet chưa phát triển mạnh, không tiểu thuyết, không game, không có phim truyền hình, không có QQ, không có gì hết, điều này cũng khiến cho người vừa mới xuyên qua như Lâm Tâm Nguyệt rất buồn bực. Cho nên, Lâm Tâm Nguyệt thật sự không thể tiếp tục nằm ở nhà được nữa, không thể làm gì khác hơn chính là làm nũng với ông nội, xin ông cho cô ra ngoài hít thở không khí một chút. Nhưng Lâm Quốc Hùng lo lắng cháu gái bảo bối của mình đi, liền cho bảo vệ đi theo, mà Lâm Tâm Nguyệt thì không chịu nổi việc đi dạo phố lại có mấy cái đuổi bám sau lưng, chẳng khác gì làm xã hội đen, vì vậy mới có một màn ở phía trên.
Nhưng mà, Lâm Tâm Nguyệt tiểu thư coi như có chút lương tâm, sau khi cắt đuôi nhóm bảo vệ còn biết nhắn tin về cho Lâm Quốc Hùng báo tin bình an, để cho ông khỏi phải lo lắng. (Tác giả: Con gái, nếu con thật sự có lương tâm, sẽ không cắt đuôi nhóm bảo vệ, khiến ông nội con lo lắng.)
Ai nha, hiện tại nên đi tới chỗ nào trước nhỉ? Năm 1993, ở Hương Cảng có gì chơi vui không ta?
Ngay lúc Lâm đại tiểu thư cầm bản đồ nghiêng đầu tự hỏi nên đi nơi nào chơi, trong ngõ hẻm có một thiếu niên ăn mặc thời thượng và một cô gái trẻ mặc đồ quê mùa xông ra.
“Sâm à! Em nghe lời chị đi! Mau theo chị về nhà, đừng theo mấy người đó nữa!”
Cô gái nắm lấy tay của thiếu niên, thấp giọng cầu xin.
Nhưng thiếu niên không thèm quan tâm tới lời cầu xin của cô gái, nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nguyệt đứng bên cạnh, vẻ mặt không kiên nhẫn đem cô bé đẩy sang một bên.
“Thật là phiền, chị đừng có xen vào chuyện của em nữa có được hay không?”
Vì sao cô cảm thấy hai người này có chút quen quen vậy nè.
Cô gái bị thiếu niên đẩy ra có chút lảo đảo, té xuống đất, thiếu niên có chút không nỡ những không muốn bị cô gái làm phiền nữa, cuối cùng lựa chọn bước đi.
“Sâm… Sâm à…”
(Tác giả: Mọi người đoán ra ai chưa?)
Mặc kệ cô gái có kêu gọi cỡ nào, thiếu niên cũng không quay lại.
Lâm Tâm Nguyệt đi tới đỡ cô gái đứng lên.
“Chi không sao chứ?”
“Không sao, cám ơn em.”
“Ui…”
Cô gái vừa đứng lên, trên chân truyền tới đau đớn khiến cô ấy xém chút nữa ngã xuống lần hai. Lâm Tâm Nguyệt vội đỡ lấy cô gái.
“Chân của chị chắc là bị trặc rồi, hay là em đưa chị đi bệnh viện kiểm tra một chút ha.”
“Không cần đâu. Chi về nhà thoa rượu thuốc là được rồi.”
“Nhưng chân chị bị trặc làm sao chị tự đi về được, hay là em đưa chị về nha.”
“Ơ…chuyện này,… Thôi được, cám ơn em, em gái nhỏ.”
Có lẽ cô gái này biết mình không thể tự đi về được, nên cô ấy không từ chối nữa, nhưng một câu ‘em gái nhỏ’ khiến Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy buồn bực.
Cô đường đường là thạc sĩ lại bị người khác coi là em gái nhỏ, thực sự rất buồn chi là bực.
——— —————– trên đường về ——— ———————
Trên đường về hai người trò chuyện với nhau, Lâm Tâm Nguyệt và cô gái kia dần dần quen thuộc nhau hơn, cuối cùng Lâm Tâm Nguyệt mới hiểu rõ thân phận bọn họ, cũng làm cho cô hiểu rõ vì sao cô cảm thấy hai người này quen quen. Bởi vì, cô gái này chính là người vợ đầu tiên của nhân vật Cao Ngạn Bác trong phim 《pháp chứng tiên phong 》- Cổ Trạch Dao, còn thiếu niên lúc nãy chính là người mà Lâm Tâm Nguyệt cô ngày nhớ đêm mong – Cổ Tạch Sâm, vị pháp y xuất sắc trong tương lai.
Oa oa …Sớm biết anh ta là Cổ Trạch Sâm thì cô đã ngắm anh ta thêm một chút rồi. Đó chính là bác sĩ Cổ tài giỏi đẹp trai nhá!! Người nào đó âm thầm rơi lệ trong lòng.
Thật ra, Lâm Tâm Nguyệt cũng không hiểu rõ vì sao cô từ thế kỉ 21 xuyên vào phim truyền hình năm 1993, Hương Cảng. Cô tuyệt đối không coi thế giới này là hư cấu, vì nơi này có người thật lòng yêu thương bảo vệ cô, thứ tình cảm đó tuyệt đối không phải là giả tạo.
Bình luận truyện