Thiên Cao Lộ Viễn

Chương 11: Bạn trai



Khóe miệng mở rộng mỗi lúc một lớn, “Thật sự?”

Tiêu Ninh kỳ quái hỏi ngược lại, “Cái gì mà thật hay giả? Có gì phải cùng cậu nói dối sao?”

“Ây.” Hạ Ly nghi hoặc lắc đầu, “Chính là… Quá đột ngột.”

Đương nhiên là quá đột ngột rồi, ngay cả Tiêu Ninh cũng cảm giác được, lúc trước hắn cũng không chuẩn bị qua, hiện tại không đầu không đuôi nói toạt ra hết, căng thẳng trong lòng bỗng dưng cứ như vậy mà đứt đoạn, có chút đau đớn, nhưng cũng khiến Tiêu Ninh chậm rãi thở phào một hơi.

Trong não dường như có một cây bút đang nặng nề viết lên hàng chữ: Không cần thiết tiếp tục nữa.

Không cần thiết.

Bọn họ, thật ra chỉ có hắn, sẽ không cần phải tiếp tục như vậy.

Vốn biết nên như thế sớm hơn, tuy rằng trong lòng luôn nghĩ rằng chỉ có thể coi nhau như bạn bè tốt, bọn họ sẽ không thể có loại quan hệ nào khác được, nhưng nói cho cùng, trong lòng Tiêu Ninh chưa bao giờ chân chính hết hy vọng, lúc nào cũng phảng phất đợi chờ, cũng hy vọng nắm giữ níu kéo khoảnh khắc bên nhau này.

Nhưng việc Hạ Ly xuất hiện đã nói cho hắn biết, mọi chuyện đều sẽ thay đổi. Mà cho dù không có Hạ Ly, cũng sẽ có người khác, là người thân cận với của Lô Nham nhất, người kia có thể là nam nhân, có thể là nữ nhân, nhưng không thể nào là Tiêu Ninh.

Khoang miệng lập tức tràn ngập hương vị cà phê đắng chát của cửa hàng, cứ như vậy, không hề báo trước, không hề chuẩn bị, Tiêu Ninh tự tay đem quá khứ, đoạn tình cảm từ mười tuổi đến hai mươi bảy tuổi, chôn giấu thật kĩ.

Ròng rã mười bảy năm, là thời gian đầy đủ cho một đứa con nít ngây ngô trở thành một thanh niên trưởng thành, cũng đủ khiến Tiêu Ninh biết vất bỏ hoang mang sợ hãi, mang theo niềm vui vô hạn, cùng khoảng trống bỏ sót, đi qua một con người xa xa, một lối đi dài vô vọng.

Không viên mãn, thế nhưng cũng xem như đã hoàn thành.

Dường như có thể nghe được trong lòng đang có tiếng gió vù vù vang vọng, Tiêu Ninh nhắm mắt lại, hắn kỳ thực cái gì cũng không muốn nói, nhưng vẫn phải tiếp tục nói, “Tôi hiểu được, cậu thực sự muốn biết quan hệ của tôi với Lô Nham là gì, tôi việc gì cũng nhát gan, suy nghĩ đi suy nghĩ lại cũng không dám cùng người khác nói ra tính hướng của mình. Nếu không phải sợ cậu hiểu lầm, tôi cũng sẽ không nói.”

Hạ Ly giật nhẹ khóe miệng, có lẽ không biết nói gì tiếp, chậm rãi uống hai ngụm cà phê rồi mới hỏi, “Vậy… Tôi sẽ không nói với Lô Nham?”

“Tôi hi vọng cậu đừng nói.” Tiêu Ninh thở dài, “Bất quá, nếu như tôi muốn cùng đối phương lui tới, tôi sẽ nói cho y, dù sao Lô Nham cũng không sợ hãi  chán ghét đồng loại. Cho nên không sao, cậu muốn nói thì cứ nói đi.”

Trên thực tế, hắn không muốn Lô Nham biết, không những vì những chuyện khác, mà ngay cả dựa vào tính cách của Lô Nham, luôn cảm thấy sẽ càng lúc càng rắc rối hơn, hơn nữa ngay trước mặt Lô Nham thừa nhận tính hướng hướng bản thân, cũng khiến Tiêu Ninh vô cùng lúng túng.

Nhưng mà, lời này không thể nói với Hạ Ly, miễn cho Hạ Ly suy nghĩ nhiều.

Nói đến đây không khí hiển nhiên tốt lên không ít, hai người đều ăn ý cười cười. Đôi mắt Hạ Ly hơi chuyển động, nghi ngờ dần giảm, “Ai? Vậy đối phương thế nào?”

“Người như thế nào…” Tiêu Ninh lúc này nghĩ tới Đan Hải Minh, chuyện này nếu nói cho cùng, không chừng, hỗ trợ qua lại một chút, tuy chỉ cùng Đan Hải Minh nhận thức không lâu, thế nhưng Tiêu Ninh luôn cảm thấy việc này như đã lâu rồi, Đan Hải Minh có lẽ sẽ giúp, “Khó nói, vừa bắt đầu cảm thấy không tốt lắm, sau đó, quả thực ở chung cũng không đến nỗi tệ.”

Hạ Ly lầm bầm, nói vậy cũng như chưa nói, “Các anh gặp nhau thế nào a?”

“Cũng không lâu lắm, trước kia, đồng nghiệp cũ lôi kéo tôi đi quán bar một lần cho biết, rồi cùng cậu ấy gặp mặt.” Đây là sự thật, Tiêu Ninh tự nhiên nói lưu loát, “Sau đó ở chung, cảm giác cũng tốt. Bất quá… So với tôi thì nhỏ hơn vài tuổi.”

Nhìn hắn nói có đầu có đuôi, Hạ Ly liền tin, “Nói đến vấn đề tuổi tuổi tác, chuyện đó rất quan trọng sao?”

Nghe cậu ta hỏi như vậy, Tiêu Ninh liền minh bạch, cậu ta đang nói về bản thân cùng Lô Nham, dù sao Hạ Ly cũng vừa mới tốt nghiệp, có lẽ không tới 23 tuổi, “Điều đó không nhất định, Lô Nham cùng tôi không giống nhau, cậu ấy thích người nhỏ tuổi một chút, có tinh thần cùng y đi chơi khắp nơi.”

“Là như vậy sao…” Trên mặt Hạ Ly lo được lo mất, Tiêu Ninh nghĩ mình nên an ủi cậu ta vài câu, nếu thật sự muốn thay đổi, chỉ xem Lô Nham là bạn bè, thì bây giờ nên thay Lô Nham tỏ ra một chút quan tâm, nhưng hắn thực sự không nói ra được, làm đến mức này, đã vô cùng khó khăn, nhiều hơn nữa, hắn thật sự không làm nỗi.

Hai người liền tùy tiện nói chuyện một lúc, Tiêu Ninh thấy đã đến giờ, liền đề nghị chở Hạ Ly đi một vòng, “Cậu muốn ở lại A thị chơi bao lâu?”

“Trước tiên đừng nói cho Lô Nham, tôi chuẩn bị tìm việc làm ở A thị rồi.” Hạ Ly đối Tiêu Ninh tâm không khúc mắc, tự nhiên trong giọng nói cũng sẽ không có ý thăm dò, cười hắc hắc, “Lý lịch của tôi khá tốt, qua mấy ngày nữa sẽ đi phỏng vấn.”

Tiêu Ninh nhớ lại, Lô Nham từng đề cập tới việc Hạ Ly thực tập ở một công ty quảng cáo, giật giật khóe miệng, vẫn nói ra, “Để Lô Nham giúp cậu xem một chút đi, hắn thường xuyên gặp gỡ những công ty quảng cáo.”

“Trước tiên để tôi tự mình thử sức xem đã.” Hạ Ly nhìn cửa hàng bên cạnh, “Còn phải nhanh chóng đến tìm phòng ở nữa, tiểu khu nơi Lô Nham ở có thuê phòng không?”

Tiêu Ninh nghĩ, nếu Lô Nham thật sự yêu thích Hạ Ly, để đứa nhỏ này ở trong nhà cũng không phải không thể.

Dù sao, hắn cũng không cần trở về.

“Tôi không biết, khi trở về cậu có thể hỏi bảo an một chút, có lẽ bọn họ rất rõ những việc này.” Tiêu Ninh nhàn nhạt trả lời, dường như bước vào cõi thần tiên, nói muốn xem phòng ở…

“Tôi muốn mua đôi giày, ghé qua xem một chút nhé?” Hạ Ly đi đầu, bước vào một cửa hàng thể thao hàng hiệu, Tiêu Ninh đi theo phía sau, bồi cậu ta xem xét kiểu giày, những đồ dùng để tập thể dục gì đó hắn rất ít mặc, lần mới nhất vẫn là bộ đồ mà Đan Hải Minh đưa cho. Hạ Ly mua sắm rất có chủ kiến, không nghe nhân viên cửa hàng giới thiệu, cũng không hỏi ý kiến của Tiêu Ninh, mua một đôi giày thể thao và một đôi lót giày, màu sắc tươi đẹp mát mẻ.

Tiêu Ninh vui vẻ yên lặng, chỉ có lúc trả tiền mới móc bóp ra quẹt thẻ.

“Ai?! Là tôi tự mình muốn mua a.” Hạ Ly kinh ngạc muốn cướp, Tiêu Ninh né tránh, “Đây cũng không phải của tiền của tôi đâu, là Lô Nham, cậu muốn gì thì nói với y, tôi chỉ là người hầu thôi.”

Mặt Hạ Ly bỗng chốc đỏ lên, nhìn Tiêu Ninh quẹt thẻ xong rồi giúp cậu ta xách đồ, đột nhiên hỏi, “Anh sao lại biết mật mã thẻ của anh ấy?”

“Ai bảo tôi thường xuyên làm người hầu của cậu ta, thẻ này là bởi vì thời điểm cậu ta nhờ tôi làm việc, dùng bao nhiêu bỏ bấy nhiêu.” Tiêu Ninh thuận miệng giải thích, lời này cũng không đúng lắm, thẻ này là thẻ tín dụng, mức tối thiểu phải hơn 50 ngàn, hơn nữa cho dù Tiêu Ninh tùy tiện quét tấm thẻ này, Lô Nham cũng có lẽ không biết, chẳng qua Tiêu Ninh thật sự không muốn quẹt thẻ này.

Lô Nham có lẽ thật sự xem Tiêu Ninh là một người bạn tốt, nhưng rốt cuộc, hắn vẫn là có tật giật mình.

“A, là như vậy sao.” Hạ Ly chà chà hai tiếng, “Có bạn thân như thế thật tốt a…”

Nếu biết bản thân mình hầu như biết tất cả mật mã thẻ của Lô Nham, Hạ Ly không biết sẽ nghĩ thế nào.

Buổi trưa Tiêu Ninh đưa Hạ Ly đi nhà hàng kiểu Nhật, điều này là do nhớ đến Hạ Ly thích ăn món ăn Nhật Bản, khi cả hai ngồi xuống, Hạ Ly mới nhớ, “Anh không chán ghét ăn kiểu Nhật chứ?”

Tiêu Ninh không quá kén ăn, có điều vẫn yêu thích thức ăn truyền thống Trung Quốc, “Không chán ghét, tôi ăn gì cũng được.”

“Lô Nham thì không thích ăn món này, nói mùi vị quá nhạt.” Hạ Ly nở nụ cười, “Tôi gọi thêm cho anh ấy mù tạc.”

Tiêu Ninh nhìn bàn thức ăn, “Hừm, y thích ăn cay.”

“Vậy có lẽ anh cũng rất thích ăn cay đi?” Hạ Ly hỏi, “Không phải cùng nhau ăn cơm, khẩu vị sẽ điều hòa tốt sao.”

Có gì không điều hòa, chỉ cần một người chịu nhân nhượng là tốt rồi.

“Tôi rất dễ tính, cay hay không cay tôi đều có thể ăn.” Tiêu Ninh cho tới bây giờ, dù có không thích ăn cũng sẽ không kiêng ăn, so ra hắn tương đối thích thịt bò cùng đồ ngọt, ngoại trừ lúc cùng người khác ra ngoài ăn sẽ gọi thêm vài món, chứ không chủ động, ăn cùng bàn với người khác, hắn cũng sẽ không gắp liên tục một món ăn, vì vậy, trong mắt người xung quanh, Tiêu Ninh thật sự không đặc biệt thích món gì.

Che giấu yêu thích dù sao cũng khiến hắn có cảm giác an toàn, người khác sẽ không cố ý cân nhắc hắn, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy hắn phiền phức.

“Anh thật dễ nuôi.” Hạ Ly thở dài nói, “Tôi ăn cay cũng được, bất quá không thích ăn ngọt, Lô Nham hình như cũng không thích. Trái cây còn được, chứ đồ ngọt thì có chút ngán.”

Tiêu Ninh gật gật đầu, nói rằng, ” Bình thường chỉ có nữ hài tử mới thích ăn đồ ngọt.”

Món ăn cuối cùng cũng lên, một bàn ăn đầy ấp cá và thịt nguội hầu như đều tiến vào bụng Hạ Ly, Tiêu Ninh chỉ gắp một lát cá tam văn nhỏ bỏ vào trong bát rồi không động đến, cuối cùng chỉ ăn một phần cá thu, dùng đũa lay lay miếng thịt bò.

Thời điểm tính tiền lần này, Tiêu Ninh dùng tiền của mình, Hạ Ly có lẽ nhìn hắn trả tiền theo thói quen rồi, tuy có chút khách sáo, cũng không giành trả nữa.

Tiêu Ninh hỏi, “Buổi chiều muốn đi dạo nơi nào?”

“Tôi muốn giúp Lô Nham mua vài món đồ.” Hạ Ly suy nghĩ một chút, “Mua ví tiền đi.”

Tiêu Ninh không lời nào để nói.

Hạ Ly lại hỏi, “Anh ấy bình thường thích dùng nhãn hiệu gì?”

Cái này khiến Tiêu Ninh có chút do dự, Lô Nham thích hiệu Tom Ford, lần trước hắn còn bồi Lô Nham đi giữ độc quyền… Cửa hàng mua quần áo, tấm bảng này dù sao đối với một sinh viên vừa tốt nghiệp có lẽ có chút đắt, thế nhưng Hạ Ly đã hỏi tới, hắn thế nào cũng không thể nói dối được, “Cậu ấy thích mua đồ Tom Ford, bất quá ví tiền của y cũng mới mua không lâu.”

Hạ Ly a một tiếng, lại nói, “Vậy thì mua dây nịt cũng được đi. Nơi nào có Tom Ford?”

Dây nịt so với ví tiền cũng không rẻ hơn được bao nhiêu, Tiêu Ninh nhìn ngó xung quanh một lát, “Tôi nhớ nơi này hình như có một gian hàng, nhanh đến xem sao?”

Hạ Ly đối với Tom Ford có chút xa lạ, thời đại học mọi người đều dùng Jack Jones hoặc là Mark, bất quá nếu Tiêu Ninh đã nói đây là hiệu Lô Nham thích, y lập tức gật đầu, “Đi thôi.”

Đến cửa hàng Tom Ford, Hạ Ly cùng Tiêu Ninh được nhân viên dẫn đến trước muôn vàn kiểu ví da, “Đây là mẫu mới chúng tôi vừa nhập về cho mùa xuân này.”

Tầm mắt Hạ Ly đảo đến một nơi, nhân viên cửa hàng liền giới thiệu, “Bên này là kiểu dáng kinh điển.”

Ánh mắt y thoáng dừng lại, có chút kinh ngạc cầm lấy một cái ví tiền nhìn một chút, nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt, “Đây là kiểu dáng tương đối được yêu thích, vừa thực dụng vừa trang nhã, có hai màu sắc khác nhau, ngài muốn nhìn một chút không?”

“Tiêu Ninh.” Hạ Ly gọi Tiêu Ninh, “Cái anh dùng không phải là kiểu này sao?”

Tiêu Ninh hơi run run, trong lòng bất đắc dĩ, hắn thật sự quên mất chuyện này, “Đúng vậy. Lần trước bồi Lô Nham  đến nơi này, tôi thuận tiện mua một cái. Dù sao tôi cũng không đặc biệt yêu thích nhãn hiệu nào.”

Trên thực tế, lúc đó Lô Nham nhìn trúng hai mẫu ví, chọn trái chọn phải, sự tính chọn kiểu dáng hoa văn cá sấu, lúc Tiêu Ninh định mua hắn lại đổi ý, cuối cùng Lô Nham dứt khoát mua hai cái, ví da này nhắc tới cũng có thể xem như do Lô Nham chọn để tặng Tiêu Ninh.

“Các anh cũng thật giống nhau nha.” Hạ Ly cười, đem ví da thả trở lại, “Ví tiền thì anh ấy vừa mua cái mới rồi, vậy hay là nhìn dây nịt đi.”

Ngày hôm nay luôn phải suy nghĩ.

Thật giống như đứa nhỏ mắc lỗi sợ hãi bị người lớn phát hiện, Tiêu Ninh hiện tại không chỉ mệt mỏi trong lòng, đầu cũng trở nên rất đau, điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, hắn vừa hi vọng người gọi là Lô Nham nói mình nhanh tới, vừa móc ra.

Trên màn hình chính là tên của Đan Hải Minh tên.

Hạ Ly nghe thấy chuông điện thoại hắn vang lên nên cũng xoay đầu lại, nhìn Tiêu Ninh nhận điện thoại, “Hải Minh?”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Đan Hải Minh cười cười tự giễu, “Sao lại đổi cách xưng hô rồi?”

“Tôi đang bồi bạn bè.” Tiêu Ninh nói một câu, không tính giải thích, Đan Hải Minh cũng không nói nhiều nữa, “Tối mai cùng nhau ăn cơm.”

Tiêu Ninh bất ngờ, thoáng cái đã hiểu rõ, “Cùng ai?”

“Anh của tôi và bạn.” Đan Hải Minh chỉ đơn giản nói một chút, “Chúng ta có bốn người.”

“Cùng anh trai cậu sao?” Tiêu Ninh xoay qua chỗ khác giúp Hạ Ly chọn đồ, “Được, ở nơi nào?”

Đan Hải Minh không trả lời, lại nói, “Tôi đi đón anh. Chút nữa sẽ chuyển tiền vào tài khoản.”

Lời này làm Tiêu Ninh phải ngẩn ngơ hai giây mới phản ứng được, quả nhiên, đây là vì Đan Hải Minh nói đến công việc. Hắn trầm mặc nửa ngày, “Không cần.”

Đan Hải Minh cũng trầm mặc, “Có ý gì?”

“Ý tôi là nói, ngày mai tôi cùng cậu và anh trai của cậu anh một bữa cơm cũng không phải chuyện gì to tát.” Tiêu Ninh dừng lại, hít một hơi sâu, hi vọng chúng ta có thể trở thành bạn bè.

Hắn bây giờ vô cùng cần bạn bè.

Này quá mặt dày mày dạn, bản thân mình luôn luôn mặt dày như vậy, Tiêu Ninh biết, chỉ là thân làm người, rất nhiều chuyện không thể kiềm chế được, nhưng hắn cũng không thể vào lúc này mà đối với Đan Hải Minh nói gì.

Dù sao, bạn bè cũng không phải là loại quan hệ đặc biệt xa xỉ, cho nên sẽ không sao…đúng không?

Vì vậy Tiêu Ninh thấp giọng cười nói, “Ai bảo tôi là bạn trai cậu đây?”

Điện thoại bên kia nháy mắt yên tĩnh.

Tiêu Ninh nở nụ cười, chợt tỉnh ngộ, có phải hơi quá phận rồi không? Bọn họ có phải hay không còn chưa thân thiết đến mức đùa giỡn nhau như vậy?

“A, tôi…”

“Đã biết.” Đan Hải Minh mở miệng ngắt lời hắn, thanh âm lười biếng nói, “Bạn trai, có món gì không thích ăn?”

Tiêu Ninh đáp lại, “Không có.”

Đan Hải Minh không nhịn được hỏi, “Đừng nói nhảm, cái gì mà không có, anh là thùng rác sao?”

Mím mím môi, Tiêu Ninh nhỏ giọng nói, “Đồ ăn Nhật Bản.”

Bắt đầu từ hôm nay đã không thích ăn nữa rồi.

Đan Hải Minh lúc này mới không mặn không nhạt ừ một tiếng, “Đã biết, tan tầm gọi điện thoại cho tôi, nhớ chưa?”

Tiêu Ninh đành phải đáp, “Nhớ.”

“Ngoan.” Đan Hải Minh dường như có việc bận gì đó trả lời, “Tắt máy đi.” (thật ra anh ấy chỉ nói một chữ “Treo” vô cùng vô cùng phũ >”<, không biết dịch sao cho hợp với tính ảnh nữa)

Điện thoại lập tức cúp.

Tiêu Ninh sửng sốt một lúc, không nhịn mỉm cười lắc đầu, sao lại giống như thật sự có bạn trai vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện