Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 89: C89: Khách sạn tân dương



Đi đường ban đêm không có nóng bức như thế, thêm vào đó là không gặp phải bọ cạp, nên trong lòng Minh Nguyệt rất vui.

Trạng thái hai người đều cực kỳ tốt, hôm sau khi trời tờ mờ sáng đã nhìn thấy thành phố ở bên dưới sa mạc, Minh Nguyệt kích động suýt bật khóc, dù sao cũng được sống tiếp rồi.

Sau khi hai người đi xuống sườn núi, các tiểu thương ở trên đường bắt đầu trở nên bận rộn, trong đó có vài ánh mắt phát hiện ra Lâm Hoài, mặc dù lúc này áo ba lỗ của Lâm Hoài chỉ còn lại một nữa, nhưng hình dáng không hề thay đổi, những người này nhanh chóng lan truyền tin tức này đến nhà họ Lưu.

Lâm Hoài lại không hay biết ở hắc điếm này có nhiều tai mắt như thế, hắn vốn không để ý, dĩ nhiên lâm Hoài cũng có thể đoán được, có khả năng sẽ gặp những người này ở hắc điếm, nhưng điều này không quan trọng, đến thì đã làm sao chứ?

"Lâm Hoài, thật sự tôi rất kích động, nhưng cũng rất muốn ngủ một giấc thật ngon, khách sạn Tân Dương ở thành phố Cửu Khúc rất ổn, bây giờ chúng ta đến đó đi." Nghĩ đến việc có thể tắm nước nóng, sau đó ngủ thoải mái một giấc nên Minh Nguyệt bỗng nhiên bật cười.

"Được, tôi ở khách sạn nào cũng được hết, để cho cô đỡ sợ, tiền ở khách sạn tôi sẽ trả, hiện giờ trong thẻ của tôi còn có hơn một triệu đấy." Lâm Hoài cười nói.

"Hả? Ờ! Để anh trả, anh trả."

Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên, nhưng đã nhanh chóng hiểu ra, Lâm Hoài vẫn chưa biết thẻ Rồng Vàng đại diện cho cái gì, những khách sạn cao cấp ở trên trái đất này, thì không có nơi nào mà thẻ Rồng Vàng không thể vào ở được, hơn nữa lại không cần trả tiền.

Nhà họ Minh không chỉ có mỗi loại kinh doanh này, căn bản bây giờ Lâm Hoài không tưởng tượng ra được.


Không lâu sau đó hai người đã gọi một chiếc taxi đi thẳng đến khách sạn ở trong thành phố, bất giác phía sau có hai chiếc xe con màu trắng bám theo họ trên đường.

Hai người đều không hay biết gì, một lúc sau đã dừng lại phía trước khách sạn Tân Dương.

Lâm Hoài và Minh Nguyệt sải bước đi vào bên trong, có một vài cô gái cười tươi chào đón ở cửa, chỉ có điều bộ dạng của Minh Nguyệt và Lâm Hoài có hơi nhếch nhác, áo ba lỗ của Lâm Hoài chỉ còn lại một nửa, còn Minh Nguyệt ở bên cạnh thì tóc tai bù xù, toàn thân trên dưới đều rất dơ dáy, ống quần còn một nữa, không tránh được việc khiến cho người khác nghỉ ngờ về thân phận của hai người này.

"Quý anh, quý chị kính mến, xin hai người xuất trình giấy chứng minh để đăng ký nhận phòng." Bàn lễ tân có sáu cô gái, khi nói chuyện rất lịch sự.

Nghe những người này nói như vậy thì Lâm Hoài vội vàng lấy giấy chứng minh và thẻ ngân hàng ra.

"Tôi là Minh Nguyệt, anh ấy là Lâm Hoài, tôi đặt hai phòng liền kề nhau." Minh Nguyệt vừa nói chuyện vừa móc thẻ Rồng Vàng óng ánh trong túi ra và đưa cho họ, giống hệt với thẻ mà Lâm Hoài đang sở hữu.

Trưởng nhóm dẫn đầu bỗng kinh ngạc khi nghe đến hai chữ Minh Nguyệt, và lại liếc nhìn lần nữa vào tấm thẻ màu vàng có con rồng trên đó, đột nhiên khom lưng xuống.

"Xin mời hai vị, phòng Tổng thống số một, và phòng tổng thống số hai ở khu Vip." Trưởng nhóm nói không hề do dự.

Sắc mặt của những nhân viên ở bên cạnh nhất thời thay đổi, vội vàng cúi đầu tỏ ý hoan nghênh, đồng thời hai cô gái nhanh chóng đi theo bên cạnh Minh Nguyệt và Lâm Hoài cẩn thận dẫn đường.


"Hai vị khách quý đi thang máy bên này, xin cẩn thận bậc thềm, khách sạn của chúng tôi thật vinh hạnh khi được hai vị ghé đến, khu vực dùng bữa ở tầng hai, hoặc là bấm chuông để chúng tôi mang đến, thực đơn ở trong phòng của quý khách, chúng tôi có thể giúp quý khách giải thích hoặc quý khách cũng có thể tự đọc." Cô gái thao thao bất tuyệt giới thiệu, phục vụ rất chu đáo.

"Được rồi, không cần nói nữa, tôi hiểu rồi." Chưa kịp đợi đối phương nói xong thì Minh Nguyệt đã ngắt lời người này.

Lần trước Lâm Hoài đã ở trong phòng Tổng thống một lần rồi, cũng biết được tác dụng của thẻ vàng, lần này chỉ cảm thấy phạm vi của thẻ vàng quá lớn, hắn không có cảm giác cụ thể gì với những thứ khác.

Sau khi Minh Nguyệt đi vào phòng thì lập tức thay áo. quần đi tắm, sau đó là chuẩn bị ngủ, buồn ngủ chết đi được.

Lâm Hoài cũng đi tắm, nhưng không ngủ, hắn mặc áo ngủ rồi mang tám viên Huyền Thạch màu đen ra, đây cũng là đồ vật tốt để luyện chế nhãn không gian đấy, có được nhãn không gian rồi thì quá tiện.

Nhưng muốn luyện chế cái này còn cần phải có ngọn lửa, không biết trên trái đất này còn có ngọn lửa biến dị nào có thể sử dụng hay không, hy vọng có thể †ìm thấy được.

Sau khi lâm Hoài bày ra rồi lại thu mấy thứ này vào, sau đó cầm cây thước trận ra.

"Ở giới Tu Chân, chiếc nhẫn không gian chỉ có thể được xem như là một bảo vật bình thường, chỉ cần người có thế lực lớn đều có thể có được, nhưng cây thước trận quá vô lý, không được, nhất định phải nghiên cứu kỷ một chút."


Nói rồi Lâm Hoài ngồi xếp bàn lại, bắt đầu tập trung tỉnh thần để xem xét kỹ hoa văn ở bên trên, để xem được rõ ràng hơn nên linh lực của Lâm Hoài đều truyền vào trong đôi mắt, rất nhanh sau đó một đường vân của trận pháp xuất hiện ngay trước mặt Lâm Hoài, bỗng chốc lực chú ý của toàn thân đều nhập tâm vào trong.

Lúc này năm người đàn ông đi vào khách sạn, và đứng thành một hàng trong sảnh khách sạn, người dẫn đầu chính là anh cả nhà họ Lưu, là người muốn gài bẫy Lâm Hoài vào ngày hôm đó.

"Nói cho tôi biết một đôi nam nữ đi vào trước đó ở phòng nào?" Lâm Đại Phong hờ hững nói.

"Thưa anh, ở đây chúng tôi là một chuỗi khách sạn quốc tế, trong khách sạn có quy tắc, không được tiết lộ bất cứ thông tin nào của khách hàng, xin anh hãy thứ lỗi chúng tôi không thể nói cho anh được." Trưởng nhóm vội vàng ăn nói lịch sự.

"Không thể tiết lộ thông tin? Lẽ nào bao gồm cả người của nhà họ Lưu sao?" Lưu Đại Phong lạnh lùng hỏi.

"Nhà họ Lưu? Nhà họ Lưu nào?" Trưởng nhóm cực kỳ ngạc nhiên hỏi.

"Gọi Giám đốc của mấy người ra đây, đừng để tôi nhiều lời." Sau khi nhóm người của Lưu Đại Phong nói xong liền ngồi xuống sofa ở đại sảnh, lúc này người phục vụ ở bên cạnh bắt đầu pha trà cho khách như thường lệ.

Người trưởng nhóm cũng có thể nghe ra được thân phận của những người này trong lời nói của họ, có lẽ là không đơn giản, cô ấy vội vàng đi thông báo cho Tổng giám đốc.

Khi Tổng giám đốc nghe được người bên ngoài mang họ Lưu, sắc mặt ông ta đột nhiên khó coi, ban đầu khi đến Cửu Khúc, cấp trên đã nói qua, nhà họ Lưu là một sự tồn tại khác thường ở bản địa, đừng dính vào cũng đừng tiếp xúc, người nhà này rất thần bí.

Không ngờ hôm nay người nhà họ Lưu lại tìm đến cửa, đúng thật là nguy hiểm. Điều mấu chốt là ở một bên khác là Trưởng môn nhân của nhà họ Minh ở Liễu Thành, nói ra thì còn được xem là chủ nhân của mình nữa, tất cả đều không thể đắc tội được.


Nghĩ vậy, Tổng giám đốc Toàn gọi điện đến phòng của Minh Nguyệt để báo báo cáo trước rồi tính sau.

Nhưng lúc này Minh Nguyệt vẫn còn đang tắm, nên không thể bắt máy, tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi, gấp đến nỗi Tổng giám đốc rất sốt ruột.

Lâm Hoài đang ở phòng bên cạnh của Minh Nguyệt, mặc dù cách âm rất tốt, nhưng Lâm Hoài là người không bình thường, nghe thấy tiếng chuông liên tục như vậy tự nhiên sẽ nhận ra có chuyện gì đó.

Lâm Hoài vội bỏ cây thước trận xuống, mặc áo ngủ đi ra ngoài, quan trọng là không mặc áo ngủ cũng không được, áo quần của mình quá dơ rồi, chẳng thể nào mặc được,

"Ting tinh, ting ting! Minh Nguyệt, điện thoại phòng cô reo kìa, có nghe thấy không vậy?" Lâm Hoài cẩn thận nhấn chuông cửa.

"Minh Nguyêt. Minh Nguyêt, cô có ở đó không?"Lâm Hoài gõ cửa liên tục, vào khách sạn chưa lâu, nên không thể nào ngủ như chết vậy được.

Liên tục gọi cửa mấy lần đều không mở, Lâm Hoài thầm nghĩ không xong, sẽ không xảy ra chuyện gì đó chứ? Nghĩ vậy lâm Hoài dùng chân khí mở khóa cửa phòng, đẩy cửa bước vào.

Phòng Tổng thống rộng quá, hiện giờ Minh Nguyệt đang trong bồn tắm, thoải mái chết đi được, mấu chốt là Minh Nguyệt phát hiện vết thương trên cánh tay lúc này đã biến mất, thậm chí chẳng thấy tí sẹo nào cả, điều này thần kỳ quá, sau này nhất định phải hỏi Lâm Hoài thật kỹ.

Sau khi lâm Hoài vào trong phòng đã nghe thấy tiếng ở trong phòng tắm, vội vàng đi đến.

Lúc này Minh Nguyệt bắt đầu lau khô thân thể trắng ngần của mình, đồng thời dùng khăn tắm quấn người lại, cô nghe thấy dường như bên ngoài có tiếng chuông điện thoại, nên cô vội đẩy cửa bước ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện