Văn Thuyết

Chương 15



Edit: Yunchan

Vân Khâm chưa từng nghe về chuyện này, trong khi ảo ảnh trước mắt thì lâu lâu lại phát biểu mấy câu linh tinh khiến nàng do dự có nên tin nó hay không, nàng chỉ hơi phân vân chốc lát mà ảo ảnh kia đã nhận ra, mắt nó ánh lên ý cười: “Mộ Sơ Lương lâu rồi không tới đây, ta cũng lâu rồi không có ai để nói chuyện, hay là trước khi ra ngoài ngươi ở lại đây nói chuyện với ta một chút đi? Ta sẽ kể hết mọi chuyện của Mộ Sơ Lương cho ngươi nghe.”

“Ngươi có cách giúp ta ra ngoài sao?” Vân Khâm lập tức nghe ra ngụ ý trong lời nó nói.

Ảo ảnh nhẹ nhàng chớp chớp mắt, giọng hiền hòa: “Có lẽ là có.”

Vân Khâm mím môi im lặng, có thể gặp được ảo ảnh của Mộ Sơ Lương ở đây dĩ nhiên nàng rất mừng rỡ, nhưng hiện tại mọi mừng rỡ đều tan biến theo biến cố của Không Thiền phái, Mai Nhiễm Y lừa nàng vào sơn động này là muốn bảo toàn tính mạng cho nàng, nhưng nàng không thể an tâm nhận sự bảo vệ này, nàng nhất định phải ra ngoài, nhất định phải nhanh chóng quay lại, dù chỉ giúp được một chút cũng tốt hơn là ngồi chờ ở đây trong thấp thỏm.

Giọng nàng nhỏ xuống, thì thầm: “Hay ngươi để ta ra ngoài trước đi, chờ giải quyết xong chuyện Không Thiền phái rồi ta sẽ quay lại nói chuyện với ngươi, có được không?”

“Lúc đó thì trễ rồi.” Ảo ảnh không chịu đáp ứng yêu cầu của Vân Khâm, chống nạnh lắc đầu: “Không được.”

Vân Khâm còn muốn giải thích thêm thì ảo ảnh đã nói tiếp: “Ngươi nói chuyện với ta, không chừng ta sẽ giúp ngươi cứu người?”

Vân Khâm ngẩn ra.

Ảo ảnh cười hồn nhiên, giống hệt một tiểu thiếu gia chưa từng trải qua thế sự: “Mai Nhiễm Y rất lợi hại, bây giờ khó khăn lắm mới đụng được đối thủ mạnh như vậy, cái người mê võ thuật đó nhất định sẽ hận không thể đại chiến với cao thủ ba ngày ba đêm, bây giờ chúng ta mà ra tay cứu thì y lại đâm ra khó chịu cho coi, thay vì vậy ngươi ở đây nói thêm với ta vài câu không tốt hơn à?”

Nói tới đây, ảo ảnh bèn nhảy khỏi ghế, bước chậm rãi tới trước Vân Khâm: “Huống chi ngươi có rất nhiều chuyện muốn nói với ta?”

Vân Khâm nhìn ảo ảnh hoài nghi, không hiểu sao nó lại đưa ra cái phán đoán này.

“Bởi vì ngươi chưa từng rời tay khỏi Uẩn Hoa kiếm.” Ảo ảnh liếc Uẩn Hoa kiếm trong tay Vân Khâm, sau đó ngước mắt nói: “Hơn nữa, ánh mắt ngươi nhìn ta…”

Chẳng hiểu sao, trước mắt rõ ràng là một đứa trẻ chỉ mười tuổi đầu, vậy mà Vân Khâm lại bị nó nhìn tới nỗi hơi khựng lại, phải dời mắt sang Hoa Tình bên cạnh, thấy thế ảo ảnh lại đột nhiên bật cười.

Nụ cười này khác hẳn với lúc nãy, dường như là thật sự vui vẻ, hồi lâu sau nó mới giở ra dáng vẻ thần bí, hất cằm nói: “Ngươi ngồi đi.”

Dù Vân Khâm chưa trả lời nhưng đã ngồi về chỗ, hành động này coi như đã đồng ý trò chuyện với nó.

Nàng tin Mộ Sơ Lương, cho dù đối phương chỉ là ảo ảnh mà y để lại, nhưng sau một thoáng do dự nàng vẫn chọn tin tưởng.

Thấy Vân Khâm ngồi xuống rồi ảo ảnh mới nói tiếp: “Lúc nãy ta nói người của Mộ gia không sống qua ba mươi tuổi, đó là thật.”

Từ lúc nãy Vân Khâm đã rất quan tâm tới vấn đề này, bây giờ nghe nó lặp lại nàng cũng buột miệng hỏi: “Đến cùng thì tại sao?”

“Ngươi tin ta rồi à.” Ảo ảnh quay đầu lại.

Vân Khâm nói: “Mộ lão gia qua đời khi Mộ Sơ Lương mới mười tuổi, đúng lúc ông cũng vừa tầm ba mươi.”

Ảo ảnh nghe vậy thì nụ cười hơi héo đi, lẩm bẩm: “Đúng vậy, Mộ Sơ Lương tạo ra ta chưa được bao lâu thì cha đã chết.”

“Thật ra thì cha đã biết trước là mình sẽ chết rồi.”

Vân Khâm chưa hiểu nên chỉ nghiêm túc nhìn nó.

Ảo ảnh tiếp tục: “Chắc ngươi không biết thôi, trước khi Mộ Sơ Lương tám tuổi không dễ nói chuyện như ta đâu, hồi nhỏ hắn là một tên ưa gây chuyện chính cống.”

Chuyện này Vân Khâm đã nghe kể nên không kinh ngạc chút nào, ảo ảnh thấy vẻ mặt Vân Khâm bình tĩnh thì cũng cho qua luôn, nói tiếp phần sau: “Nhưng sau đó hắn đột nhiên thay đổi, ngươi có biết tại sao không?”

Đây mới là chuyện mà Vân Khâm đang thắc mắc, lòng nàng chùng xuống, hỏi nhỏ: “Tại sao?”

“Vì cha nói cho hắn biết một vài chuyện.”

Ảo ảnh mỉm cười hỏi Vân Khâm: “Từ nhỏ cha đã có thiên tư xuất chúng, lên mười đã nổi danh thiên hạ, trừ ma vệ đạo khắp nơi, chưa bao giờ thất thủ. Còn Mộ Sơ Lương cũng thiên phí dị bẩm, dù trước tám tuổi chỉ lo chơi đùa phá phách, nhưng thực lực vẫn vượt xa bằng hữu cùng trang lứa, ngươi có biết tại sao không?”

Vân Khâm không biết, nhưng nàng không cần phải hỏi, vì nàng biết đối phương nhất định sẽ nói.

Ảo ảnh tiếp luôn: “Vì người của Mộ gia sau khi ra đời sẽ bị dẫn tới từ đường của Mộ gia, dùng độc môn bí kỹ truyền qua mấy đời Mộ gia để kích thích tất cả tiềm lực trong cơ thể, từ đó trở đi họ tu luyện cũng vượt trội hơn người khác, chừng mười tuổi là có thể sánh vai với cao thủ đương thời, ngươi nói xem có lợi hại hay không?”

Vân Khâm nghe mà kinh hoàng trong lòng, nhưng sau đó đã thay đổi suy nghĩ: “Trên đời này có loại công pháp như vậy thật sao?” Trong lòng nàng rất rõ, mọi sự tu hành đều thuận theo thiên đạo, thế gian này lẽ ra không nên tồn tại loại công pháp nghịch thiên như thế.

Thế nhưng ảo ảnh lại gật đầu: “Dĩ nhiên là có, chẳng qua là phải bỏ ra một cái giá thôi.”

“Cái giá đó chính là, người của Mộ gia bắt đầu từ năm hai mươi lăm tuổi cơ thể sẽ càng ngày càng suy yếu, tới năm ba mươi tuổi thể lực sẽ suy kiệt mà chết.”

Ảo ảnh nói như đây là chuyện đương nhiên, giọng cũng nhẹ bẫng: “Vốn là chuyện nghịch thiên, thọ số tất nhiên cũng kém hơn ngươi khác rất nhiều, do đó ta mới nói Mộ gia không có ai sống qua ba mươi tuổi.” Ảo ảnh nói tới đây thì đột nhiên ngước mắt lên, nhìn Vân Khâm khoái trá: “Lúc Mộ Sơ Lương biết chuyện này thì mới tám tuổi, còn cha thì đã hai mươi tám.”

Mặt Vân Khâm trắng bệch ra, ghì chặt lấy Uẩn Hoa kiếm: “Khi đó huynh ấy…”

Ảo ảnh cười híp mắt, nhấn mạnh từng chữ: “Khi đó chuyện hắn muốn làm nhất chính là bóp chết cha mình.”

“Hắn là con em quyền quý quần là áo lụa, chẳng ôm chí lớn cao xa mà chỉ muốn chơi đùa phá phách, từ trước đến giờ chưa từng nghĩ mình sẽ làm tuyệt đại cao thủ, phò tá chính nghĩa hay trừ ma vệ đạo gì, hắn đã tính sống vui vẻ đến già, nhưng lúc đó cha lại nói với hắn rằng hắn chỉ còn lại hai mươi năm tuổi thọ.” Ảo ảnh nói tới đây giọng bỗng trầm xuống thấy rõ: “Cha rồi cũng phải chết, đợi sau khi cha chết rồi, tất cả trách nhiệm đều sẽ đổ lên đầu hắn, bất kể hắn có muốn hay không, có chịu hay không, có tình nguyện hay không.”

Ảo ảnh ngửa mặt lên, nhìn Vân Khâm khàn giọng bất bình: “Cõi đời này làm gì có chuyện kỳ cục như vậy, người ta mới sinh ra mà đã quyết định giùm tương lai người ta, rõ ràng là không nói phải trái.”

Nó càng nói càng tức, cứ như nếu không chờ được câu đồng tình cũng Vân Khâm thì không chịu nói tiếp.

Vân Khâm nhìn nó với ánh mắt phức tạp, nàng bắt đầu cảm thấy trước mắt mình không phải là ảo ảnh mà chính là Mộ Sơ Lương, Mộ Sơ Lương của năm mười tuổi, một thiếu niên trẻ dại vừa nghe được tin dữ, bị buộc phải rời xa cuộc sống yên vui, bị đẩy vào vực sâu thực tế.

“Đúng, không nói phải trái.” Vân Khâm thì thầm, rồi nàng bất giác nghĩ tới mình, cũng trong một tối như thế mà cả thế giới của nàng đều thay đổi, từ đó bị ép phải trở nên mạnh mẽ, đi trên con đường xa xôi hơn.

Ảo ảnh nghe thấy câu trả lời của Vân Khâm thì đột nhiên dịu lại, nó đưa mắt lặng lẽ nhìn Vân Khâm, rồi quay sang nói với giọng bất đắc dĩ: “Thôi, chuyện qua lâu như vậy, lão già cũng xuống đất từ lâu rồi.”

“Sau khi Mộ Sơ Lương biết chuyện này thì tất cả đều thay đổi. Thanh danh mấy ngàn năm qua của Mộ gia không phải chỉ cần hắn nói không chịu gánh là được.” Ảo ảnh nhẹ giọng nói: “Nhưng hai mươi năm thì có thể làm gì đây?”

Vân Khâm không biết.

Trong thiên hạ này, tuổi thọ của người tu đạo rất dài, trăm năm chẳng phải quá lâu với họ, mà đối với người có công lực thâm hậu thì dung nhan còn bất lão, sống đến hơn mấy trăm ngàn năm, thậm chí tu thành tiên trường sinh bất lão.

Thế thì hai mươi năm đối với họ thật sự quá ngắn.

Nàng biết trước khi Mộ Sơ Lương bị thương hôn mê, y chỉ mới hai mươi lăm tuổi.

Nếu đúng như ảo ảnh nói thì chỉ còn năm năm nữa thì cơ thể y sẽ bắt đầu bước vào thời kỳ suy nhược.

Có lẽ cả Không Thiền phải chỉ biết y đã bôn ba khắp nơi vì chính đạo, còn chuyện y đã đi tới thời kỳ đó chưa thì chẳng ai biết.

“Hai mươi năm, những chuyện có thể làm được hắn đều đã làm hết.” Ảo ảnh lại nói tiếp, lần này giọng nó nhẹ đi rất nhiều: “Tiếc là còn thiếu một chuyện.”

“Chuyện gì?” Vân Khâm hỏi.

Ảo ảnh không trả lời nàng mà chỉ nhẹ nhướng mày, rồi nó bỗng quay ngoắc thái độ: “Được rồi, chuyện ta muốn nói đã nói xong hết rồi, ngươi dìu người bên cạnh theo ta.”

Ảo ảnh này dường như có thói quen độc thoại, Vân Khâm còn chưa đáp thì nó đã tiếp luôn: “Thật ra thì ban đầu để đề phòng có cường địch xâm phạm, chưởng môn Mai Phương Viễn và Mộ Sơ Lương đã từng bày một trận pháp chung quanh Không Thiền phái, trận pháp này tập hợp rất nhiều năng lượng của những vị cao nhân Không Thiền phái nhiều năm trước, dù là thần tiên tới đây thì cũng phải tốn hết sức mới đối phó được. Vì chuyện này rất hệ trọng, nên chỉ có Mai Phương Viễn và Mộ Sơ Lương biết thôi, chúng ta chỉ cần khởi động trận pháp này, đồng thời kẻ địch không phải thần tiên quá lợi hại, thì ít nhất cũng sẽ có tên bị trọng thương.”

Ảo ảnh đi tới trước: “Khéo thay, cơ quan khởi động trận lại ở ngay trong động Tử Yên này.”

Vân Khâm thấy nó đi xa thì vội vàng đỡ Hoa Tình còn đang hôn mê dậy, đi theo sau lưng nó vào trong thạch thất, rẽ qua một con đường lót gạch tối om, tới một huyệt động khác.

Trong huyệt động này trống huơ trống hoác, chỉ có một cái thạch đài khắc đầy phù văn đang đặt ở chính giữa huyệt động.

Ảo ảnh chợt ngoái đầu lại: “Trận pháp này chỉ có thể dùng một lần, cùng lắm chỉ xử được kẻ địch lần này, nếu tương lai gặp phải đột kích thì chỉ có thể dựa vào sức của các ngươi thôi.”

Vân Khâm nghiêm túc gật đầu, hỏi: “Phải làm sao mới khởi động được trận pháp này?”

“Uẩn Hoa kiếm.” Ảo ảnh chỉ vào thanh kiếm trong tay Vân Khâm: “Mai Nhiễm Y bảo ngươi vào đây là đúng chỗ rồi, xem ra Không Thiền phái còn tốt số lắm.”

Ảo ảnh nói không sai, cũng vì hàng loạt những tình huống ngẫu nhiên mới có ngày hôm nay.

Nàng mím chặt môi bước tới thạch đài, rồi gác Uẩn Hoa kiếm nằm ngang trên thạch đài.

Thạch đài này quả nhiên có mối liên hệ thần bí nào đó với Uẩn Hoa kiếm, ngay khi Vân Khâm đặt nó vào thạch đài, phù văn khắc trên đó đột nhiên bừng sáng, kim quang không giới hạn bỗng nhiên tỏa ra bên trong sơn động, mặt đất bốn phía bắt đầu rung chuyển dữ dội, bốn vách sơn động cũng nứt nẻ vỡ vụn, trong khung cảnh hỗn loạn này, trên bức tường đá đối diện Vân Khâm đột nhiên tách ra một khe hở, vạt nắng ban mai quen thuộc chiếu thẳng vào động qua khe hở đó.

Trong tình cảnh này Vân Khâm lại nghe ảo ảnh mỉm cười: “Nghe chuyện xưa xong rồi, ngươi cũng nên ra ngoài đi.”

Vân Khâm lật đật quay đầu lại, thấy ảo ảnh kia đang dần trở nên trong suốt, vô số hạt bụi sáng bay vờn quanh nó, cứ như nó sắp hòa tan vào ánh sáng vậy.

Nàng hơi ngẩn ra, buột miệng hỏi: “Tại sao phải kể với ta những chuyện đó?”

Ảo ảnh có vẻ hơi buồn cười với câu hỏi này, nụ cười trên mặt nó vẫn nhạt nhòa, giọng điệu vẫn hệt như một đứa trẻ bất hảo: “Ta chỉ muốn lần cuối cùng được nói chuyện với ai đó, khéo sao ngươi lại ở cạnh ta.”

Vân Khâm vừa nghe thấy câu này, trong lòng liền có dự cảm không lành, nàng cắn môi nói: “Ta sẽ quay lại tìm ngươi.”

“Sơn động sắp sụp, ta cũng phải tan biến thôi.” Ảo ảnh bật cười, giọng êm ái lúc xa lúc gần.

Nó đứng yên tại chỗ, chợt hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên gì?”

“Vân Khâm.” Vân Khâm đáp trịnh trọng: “Ta tên là Vân Khâm.”

“Vân Khâm.” Ảo ảnh lẩm nhẩm tên nàng rồi thoáng liếc nhìn đất đá đang sụp đổ ngày một nhiều trong sơn động, nó bèn phất phất tay với Vân Khâm, nhìn Vân Khâm mang Hoa Tình ra khỏi sơn động, nhưng vào phút cuối nó như sực nghĩ tới điều gì, bỗng cất giọng gọi với theo Vân Khâm: “Đúng rồi, ta có thể tỉnh lại thật sao?”

Lúc trước nó cứ một hai gọi Mộ Sơ Lương là “Hắn”, nhưng bây giờ lại đổi cách xưng hô.

Vân Khâm nghe ra sự thay đổi này, nàng dìu Hoa Tình dừng chân lại, sau đó gật đầu thật mạnh: “Ta vẫn đang đợi huynh tỉnh lại.”

Ảo ảnh của Mộ Sơ Lương nghe thấy câu này thì lại bắt đầu mỉm cười, ánh mắt cong lại thành hình trăng non xinh đẹp, bên trong màn bụi sáng nom hệt như tranh vẽ, nó nói: “Có phải muội thích ta không?”

Thân hình Vân Khâm cứng lại, cứ như trong phút chốc chưa hiểu rõ ý của đối phương.

Nhưng ở cách đó chẳng gần cũng chẳng xa, đằng sau màn bụi sáng, ảo ảnh nọ lại thì thầm: “Còn ta lại rất thích muội.”

Câu này phát ra rất nhẹ, nhẹ như một hạt bụi bay theo gió, nó bị trận hỗn loạn này khơi dậy, sau đó bị chôn vùi trong trận sụp đổ của gạch đá.

~ Hết chương 15 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện