Văn Thuyết
Chương 73
Edit: Yunchan
“Giờ Chi Chi đang ở Phong gia.” Vừa đi vào trong Phong Diêu Sở vừa cười nói.
Mộ Sơ Lương quan sát thần sắc của hắn, thấy đối phương rất chi là phấn chấn thì cũng gật đầu hùa theo: “Xem ra tâm trạng ngươi không tệ nhỉ.”
“Ngày nào cũng được nhìn thấy nàng dĩ nhiên phải vui rồi.” Hắn nhún vai, nhưng sau đó đã gượng gạo bổ sung thêm: “Tiếc là nàng ấy không chịu để ý tới ta.”
Mộ Sơ Lương yên lặng không cho ý kiến, Phong Diêu Sở đưa hắn băng qua một dãy hành lang rồi nói tiếp: “Nhưng ta không thể nào giữ nàng ấy ở lại Phong giá quá lâu được, nàng ấy cứ như vẫn còn thành kiến với ta, hoặc phải nói là có thành kiến với cả Trung Nguyên này vậy. Ta những tưởng chuyện Thập Châu kết thúc, Lương Ung chết rồi thì Chi Chi sẽ không còn ngăn cách với ta nữa, nhưng giờ nhìn lại thì hình như ta quá ngây thơ rồi.”
Mộ Sơ Lương lắc đầu tiếp lời: “Cô ấy chọn Thập Châu chứ không phải Trung Nguyên, có lẽ là vì nguyên nhân khác.”
“Ta vẫn không hiểu.” Phong Diêu Sở thì thầm với mình, đăm chiêu như đang suy tư về một chuyện nào đó rất lâu về trước.
Mộ Sơ Lương nói với giọng bất đắc dĩ: “Lẽ ra ngươi nên quan tâm tới độc trên người mình thì hơn?”
Phong Diêu Sở ngoái đầu lại nhướng mày hỏi: “Cứu được thật sao?”
Nói đoạn hắn buông tay: “Số thuốc lần trước của sư muội ngươi đưa ta đã thử hết rồi nhưng vẫn không có tác dụng gì, về Phong gia rồi lại được Phi Yên tới khám hàng năm, nhưng chỉ khống chế được tốc độ phát độc là quá lắm rồi, tuy ngươi thần thông quảng đại nhưng y thuật đâu thể so với Phi Yên được?”
Cận Phi Yên là thần y, đệ nhất thần y của Trung Nguyên, tới y còn hết cách với loại độc này thì xem ra trong thiên hạ chẳng có mấy ai làm được.
Mộ Sơ Lương sực nhớ tới một người khác, kẻ đó cũng là thần y, mỗi tội không phải là thần y của Trung Nguyên.
Nghĩ rồi hắn lên tiếng: “Ta sẽ nghĩ cách để cứu ngươi, trước đó ngươi phải sống cho khỏe mạnh.”
Phong Diêu Sở không có ý kiến, ai cũng muốn sống và dĩ nhiên hắn cũng không ngoại lệ.
Hai người đi thêm một đoạn rồi cuối cùng cũng tới một gian phòng.
*
Lúc Vân Khâm tới Thiên Cương Minh thì trời đã chập choạng, nàng tới đây rất thường, người trong Thiên Cương Minh cũng đã mòn mặt nàng rồi, thế nên vừa nhác thấy là tức tốc đưa nàng tới nơi ở của Minh chủ.
Lúc này Túc Thất không ở trong nghị sự đường để chờ nàng mà đang ở trong thư phòng, khi Vân Khâm bước vào mới phát hiện trong phòng rất tối, đèn đuốc chưa hề được thắp lên, còn Túc Thất thì đang ngồi chống tay bên bàn, đăm chiêu suy tư điều gì tới mức thất thần.
Trực giác của Vân Khâm cho thấy vẻ mặt của Túc Thất lúc này không tốt lắm, nàng bèn nhỏ giọng gọi dò: “Minh chủ.”
Túc Thất nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng phắt đầu lên, giấu đi nét mặt vừa rồi, đoạn gật đầu nói với giọng bình đạm: “Ngồi đi.”
Nói rồi y nhanh chóng đứng dậy chong đèn, ánh đèn chẳng mấy đã chiếu sáng cả gian phòng, dường như cũng xua tan sự cô tịch và giá rét khi Túc Thất một mình trầm tư ở đây, tích tắc vừa rồi cứ như chưa từng tồn tại.
Vân Khâm ngồi xuống bên bàn, chưa chờ Túc Thất lên tiếng đã giành nói trước: “Minh chủ, sư huynh trở lại rồi.”
Động tác của Túc Thất hơi khựng lại, sững ra hồi lâu mới nhìn thẳng vào Vân Khâm.
Vân Khâm cười tủm tỉm, gật đầu thật nhẹ.
Nét mặt của Túc Thất lúc này rất khó để hình dung, y chỉ lẳng lặng nhìn Vân Khâm hồi lâu, sau đó mới bật cười nhẹ giọng nói: “Thế thì tốt.”
Đây là lần đầu tiên Vân Khâm nhìn thấy Túc Thất cười tươi như vậy, nàng biết sư huynh trở lại sẽ có rất nhiều người mừng rỡ, cũng biết bằng hữu thân thiết của sư huynh như Túc Thất nhất định sẽ rất mừng, cho nên vừa vào tới là nàng đã báo tin cho đối phương biết ngay.
Nàng nói chuyện này xong thì toan chuyển lời của sư huynh cho Túc Thất, nhưng Túc Thất lại chẳng cho nàng cơ hội để mở lời mà giành nói trước: “Lần này ta tìm cô là có một quyết định muốn nói cho cô biết.”
Sau một hồi im lặng Túc Thất mới trầm giọng tuyên bố: “Ta định từ chức Minh chủ Thiên Cương Minh.”
Câu tuyên bố này hệt như sấm bằng nổi dậy, khiến Vân Khâm câm bặt, lời chực đến bên môi lại nuốt nghẹn về.
Nàng lẩm bẩm: “Tại sao?”
Túc Thất lắc đầu chứ không nói nguyên nhân: “Chuyện Thập Châu đã xong, bây giờ ta cũng không nhất thiết phải ở lại đây nữa, còn nhiều người hợp làm minh chủ hơn cả ta, lần này ta tìm cô tới là muốn nói chuyện này cho cô biết trước, ta còn hai việc chưa làm, đợi làm xong rồi ta sẽ đi.”
Vân Khâm nghiêm túc quan sát nét mặt của Túc Thất, muốn nhìn ra tí cảm xúc nào từ đó, nhưng người trước mặt vẫn chẳng vui chẳng buồn như thể đã lên kế hoạch ra đi từ lâu rồi. Vân Khâm biết không thể nào khuyên can thêm nữa nên đành hỏi nhỏ: “Minh chủ định đi đâu?”
“Chưa biết nữa.” Túc Thất lắc đầu, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ rồi để nó dừng lại trên tầng lá xanh rì, đáp nhạt: “Có lẽ sẽ đi loanh quanh một chuyến, vị trí minh chủ này lẽ ra cũng chẳng tới phiên ta đảm nhận, ta ở vị trí này quá lâu, chuyện gì nên làm đều đã làm cả, nếu bây giờ tiếp tục ở lại thì có khi sẽ sinh thêm rắc rối.”
Vân Khâm lại rơi vào im lặng, bắt đầu nhớ lại từng đoạn hồi ức kể từ khi quen biết Túc Thất tới nay, có thể nói ngoài sư phụ và sư huynh ra thì vị minh chủ này chính là người mà nàng tin tưởng nhất, y hết lòng chiếu cố nàng, vì chuyện Thập Châu mà thường xuyên chạy vạy tới quên ăn quên ngủ, còn nhiều lần sóng vai chiến đấu cùng nàng, cũng bao lần cứu nàng vào lúc nguy nan. Nàng không ngờ một ngọn núi sừng sững không ngã ở Trung Nguyên như Túc Thất cũng có ngày ra đi.
Cái ngày này tới quá nhanh, khiến cho người ta trở tay không kịp.
Qua hồi lâu Vân Khâm mới rũ mắt thấp giọng nói: “Nếu minh chủ ra đi thì có thể thường xuyên liên lạc với chúng ta không, ta với sư huynh sẽ đến tìm ngài để ôn chuyện cũ.”
Túc Thất nhẹ gật đầu: “Cũng được, nếu có cơ hội.”
Hai người trò chuyện tới đây thì Túc Thất quay sang bàn giao lại cho Vân Khâm vài công việc cần làm sau này, nói mãi nói mãi tới khi một đệ tử Thiên Cương Minh tới báo cho Túc Thất biết đồ đạc đã chuẩn bị xong, thỉnh Túc Thất lên đường.
Vân Khâm không biết Túc Thất muốn đi đâu, chỉ thấy đối phương có vẻ không còn gì để nói thì mới gật đầu nói: “Minh chủ bảo trọng.”
“Bây giờ ta phải đi làm một việc, sau khi làm xong ta sẽ không trở lại, cô hãy nán lại đây ít ngày, ta có lưu lại một phong thư trong phòng, đợi ba ngày sau hãy lấy thư ra giao cho Đường chủ của Thiên Cương Minh.” Túc Thất dặn dò một câu cuối cùng trước khi lên đường.
Vân Khâm ghi nhớ từng câu từng chữ vào lòng, rồi đưa mắt nhìn theo bóng Túc Thất đi xa, cõi lòng vẫn thấy vô cùng mất mát.
Trận đánh Thập Châu kết thúc, có người trở lại cũng có người ra đi, rất nhiều thứ đã đổi thay vì nó.
*
Ở bên kia, vào buổi tối đầu tiên Mộ Sơ Lương tới Phong gia đã tận mắt nhìn thấy tình trạng phát độc của Phong Diêu Sở.
Bọn hạ nhân lo lắng trông nom ở ngoài phòng, Phong Diêu Sở nằm mệt lả ở trên giường, sắc mặt trắng xác, hàng mày cau chặt, đau tới nỗi trán toát mồ hôi lạnh, tóc mướt mồ hôi dính bết vào má, trông cực kỳ khó chịu, thế mà trong hoàn cảnh vật vã nhường này hắn vẫn còn đủ sức để nặn ra kẽ răng mấy câu đứt quãng: “Ngươi bảo mình tới đây… là để nhìn bộ dạng này của ta đúng chứ… tiếp theo chắc ngươi sẽ… cười nhạo ta chứ gì…”
“…” Mộ Sơ Lương ngồi bên mép giường của Phong Diêu Sở mà phải cất giọng bất đắc dĩ: “Không cười nổi.”
“Vậy rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?” Hơi thở của Phong Diêu Sở mỏng manh thoi thóp, nhưng vẫn đủ khả năng để biểu đạt cơn tức giận của mình: “Thà bây giờ ngươi đánh ngất ta còn hơn…”
“Ngươi nên giữ sức đừng nói chuyện nữa thì hơn.” Mộ Sơ Lương lắc đầu, nói nghiêm túc: “Ta phải nhìn thấy tình trạng phát độc của ngươi thì mới tìm đại phu trị bệnh cho ngươi được.”
Phong Diêu Sở trợn mắt nhìn Mộ Sơ Lương, nhưng chưa trừng được bao lâu đã đau tới nỗi chệch đầu đi, do dự chốc lát mới gọi: “Tiểu Mộ.”
“Ừ.” Mộ Sơ Lương lên tiếng đáp lại, nhận lấy khăn lông mà hạ nhân đưa tới để lau mồ hôi trên trán cho Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở phì cười: “Sư muội của ngươi có biết bộ dạng vú em này của ngươi chưa?”
Mộ Sơ Lương cau mày không buồn tranh luận với hắn.
Lúc này Phong Diêu Sở mới nhỏ giọng nói: “Nếu ta chết thì các ngươi đừng làm khó Chi Chi.”
“Hoa Chi là người của Thập Châu, từng làm rất nhiều chuyện đối với Trung Nguyên, cũng giấu khá nhiều bí mật trên người, nếu ngươi chết thì cô ta sẽ không còn được Phong gia che chở, khi ấy nhất định sẽ bị người ta truy sát tới tận chân trời góc bể, vì vậy ngươi phải sống.” Mộ Sơ Lương rũ mắt nhìn hảo hữu, nói tiếp: “Chất độc trên người ngươi bao lâu thì phát tác một lần?”
“Ban đầu là một tháng một lần.” Phong Diêu Sở nhìn lên nóc giường với ánh mắt vô thần, đầu óc dường như đã bay đi rất xa: “Bây giờ là ba ngày.”
Ba ngày một lần, mỗi lần đều vật vã sống không bằng chết, Mộ Sơ Lương không biết đến cùng thì người này dùng nghị lực gì để chống đỡ, nhưng hắn biết nếu không giải độc thì dù người đúc bằng sắt cũng không chịu nổi kiểu tra tấn nhường này.
Hắn than nhẹ một tiếng, hỏi: “Hoa Chi có biết không?”
Phong Diêu Sở cười khổ: “Ta ra thế này thì gan đâu để cho nàng ấy biết nữa.”
Mộ Sơ Lương lại hỏi: “Cô ấy có biết năm xưa ngươi vì cô ấy mà trúng độc chưa?”
Phong Diêu Sở ngẩn ra rồi lắc đầu: “Cả đời ta cũng sẽ không để cho nàng biết.”
Mộ Sơ Lương không lên tiếng nữa mà chỉ im lặng chăm sóc cho Phong Diêu Sở. Phong Diêu Sở đau tới quằn quại, môi đã bị cắn tới rách da, nhưng tới một rên la cũng không bật ra, còn dư sức để tán gẫu câu được câu chăng với Mộ Sơ Lương, hỏi thăm chuyện Không Thiền phái.
Mãi tới rạng sáng thì cơn đau do phát độc rốt cuộc cũng trôi qua, bấy giờ Phong Diêu Sở mới chống người bò dậy, sức lực chưa hồi phục được bao nhiêu đã la hét đòi tắm, Mộ Sơ Lương bất đắc dĩ đứng dậy, muốn ra ngoài tìm người giải độc cho hắn.
Mộ Sơ Lương bước ra khỏi cửa nhưng đứng lặng ở đó chưa vội đi, chỉ yên lặng ngoái đầu nhìn Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở chạm phải ánh mắt này của hắn thì giở giọng càu nhàu: “Muốn nói gì thì ngươi cứ nói đại ra đi.”
“Coi chừng Hoa Chi.” Mộ Sơ Lương nói với giọng nghiêm túc.
Phong Diêu Sở im lặng giây lát rồi mới đáp: “Hiện tại Lương Ung đã chết, bọn Bách Lý Khinh và Vũ Thiện đều đã từ bỏ cả rồi, nhưng thái độ của Chi Chi lại khác với họ, nàng cứ như đang đợi ai đó tới cứu mình đi vậy. Ta nghi rằng, Chi Chi vốn không phải làm việc cho Lương Ung.”
Mộ Sơ Lương im lặng nhìn hắn hồi lâu, đoạn cười nói: “Hóa ra ngươi đã biết từ lâu rồi.”
Phong Diêu Sở tiếp lời: “Chuyện về Chi Chi ta biết tự điều tra, trước đó, thứ cho ta không thể giao nàng cho bất kỳ ai.”
“Ta tin ngươi.” Mộ Sơ Lương nói.
Phong Diêu Sở cũng cười, sắc mặt hắn vẫn còn tái vì bệnh nặng chưa khỏi, hàng mi rũ nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, hắn nhướng mày nói: “Ta đường đường là thiếu chủ Phong gia đấy nhé, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi.”
“Giờ Chi Chi đang ở Phong gia.” Vừa đi vào trong Phong Diêu Sở vừa cười nói.
Mộ Sơ Lương quan sát thần sắc của hắn, thấy đối phương rất chi là phấn chấn thì cũng gật đầu hùa theo: “Xem ra tâm trạng ngươi không tệ nhỉ.”
“Ngày nào cũng được nhìn thấy nàng dĩ nhiên phải vui rồi.” Hắn nhún vai, nhưng sau đó đã gượng gạo bổ sung thêm: “Tiếc là nàng ấy không chịu để ý tới ta.”
Mộ Sơ Lương yên lặng không cho ý kiến, Phong Diêu Sở đưa hắn băng qua một dãy hành lang rồi nói tiếp: “Nhưng ta không thể nào giữ nàng ấy ở lại Phong giá quá lâu được, nàng ấy cứ như vẫn còn thành kiến với ta, hoặc phải nói là có thành kiến với cả Trung Nguyên này vậy. Ta những tưởng chuyện Thập Châu kết thúc, Lương Ung chết rồi thì Chi Chi sẽ không còn ngăn cách với ta nữa, nhưng giờ nhìn lại thì hình như ta quá ngây thơ rồi.”
Mộ Sơ Lương lắc đầu tiếp lời: “Cô ấy chọn Thập Châu chứ không phải Trung Nguyên, có lẽ là vì nguyên nhân khác.”
“Ta vẫn không hiểu.” Phong Diêu Sở thì thầm với mình, đăm chiêu như đang suy tư về một chuyện nào đó rất lâu về trước.
Mộ Sơ Lương nói với giọng bất đắc dĩ: “Lẽ ra ngươi nên quan tâm tới độc trên người mình thì hơn?”
Phong Diêu Sở ngoái đầu lại nhướng mày hỏi: “Cứu được thật sao?”
Nói đoạn hắn buông tay: “Số thuốc lần trước của sư muội ngươi đưa ta đã thử hết rồi nhưng vẫn không có tác dụng gì, về Phong gia rồi lại được Phi Yên tới khám hàng năm, nhưng chỉ khống chế được tốc độ phát độc là quá lắm rồi, tuy ngươi thần thông quảng đại nhưng y thuật đâu thể so với Phi Yên được?”
Cận Phi Yên là thần y, đệ nhất thần y của Trung Nguyên, tới y còn hết cách với loại độc này thì xem ra trong thiên hạ chẳng có mấy ai làm được.
Mộ Sơ Lương sực nhớ tới một người khác, kẻ đó cũng là thần y, mỗi tội không phải là thần y của Trung Nguyên.
Nghĩ rồi hắn lên tiếng: “Ta sẽ nghĩ cách để cứu ngươi, trước đó ngươi phải sống cho khỏe mạnh.”
Phong Diêu Sở không có ý kiến, ai cũng muốn sống và dĩ nhiên hắn cũng không ngoại lệ.
Hai người đi thêm một đoạn rồi cuối cùng cũng tới một gian phòng.
*
Lúc Vân Khâm tới Thiên Cương Minh thì trời đã chập choạng, nàng tới đây rất thường, người trong Thiên Cương Minh cũng đã mòn mặt nàng rồi, thế nên vừa nhác thấy là tức tốc đưa nàng tới nơi ở của Minh chủ.
Lúc này Túc Thất không ở trong nghị sự đường để chờ nàng mà đang ở trong thư phòng, khi Vân Khâm bước vào mới phát hiện trong phòng rất tối, đèn đuốc chưa hề được thắp lên, còn Túc Thất thì đang ngồi chống tay bên bàn, đăm chiêu suy tư điều gì tới mức thất thần.
Trực giác của Vân Khâm cho thấy vẻ mặt của Túc Thất lúc này không tốt lắm, nàng bèn nhỏ giọng gọi dò: “Minh chủ.”
Túc Thất nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng phắt đầu lên, giấu đi nét mặt vừa rồi, đoạn gật đầu nói với giọng bình đạm: “Ngồi đi.”
Nói rồi y nhanh chóng đứng dậy chong đèn, ánh đèn chẳng mấy đã chiếu sáng cả gian phòng, dường như cũng xua tan sự cô tịch và giá rét khi Túc Thất một mình trầm tư ở đây, tích tắc vừa rồi cứ như chưa từng tồn tại.
Vân Khâm ngồi xuống bên bàn, chưa chờ Túc Thất lên tiếng đã giành nói trước: “Minh chủ, sư huynh trở lại rồi.”
Động tác của Túc Thất hơi khựng lại, sững ra hồi lâu mới nhìn thẳng vào Vân Khâm.
Vân Khâm cười tủm tỉm, gật đầu thật nhẹ.
Nét mặt của Túc Thất lúc này rất khó để hình dung, y chỉ lẳng lặng nhìn Vân Khâm hồi lâu, sau đó mới bật cười nhẹ giọng nói: “Thế thì tốt.”
Đây là lần đầu tiên Vân Khâm nhìn thấy Túc Thất cười tươi như vậy, nàng biết sư huynh trở lại sẽ có rất nhiều người mừng rỡ, cũng biết bằng hữu thân thiết của sư huynh như Túc Thất nhất định sẽ rất mừng, cho nên vừa vào tới là nàng đã báo tin cho đối phương biết ngay.
Nàng nói chuyện này xong thì toan chuyển lời của sư huynh cho Túc Thất, nhưng Túc Thất lại chẳng cho nàng cơ hội để mở lời mà giành nói trước: “Lần này ta tìm cô là có một quyết định muốn nói cho cô biết.”
Sau một hồi im lặng Túc Thất mới trầm giọng tuyên bố: “Ta định từ chức Minh chủ Thiên Cương Minh.”
Câu tuyên bố này hệt như sấm bằng nổi dậy, khiến Vân Khâm câm bặt, lời chực đến bên môi lại nuốt nghẹn về.
Nàng lẩm bẩm: “Tại sao?”
Túc Thất lắc đầu chứ không nói nguyên nhân: “Chuyện Thập Châu đã xong, bây giờ ta cũng không nhất thiết phải ở lại đây nữa, còn nhiều người hợp làm minh chủ hơn cả ta, lần này ta tìm cô tới là muốn nói chuyện này cho cô biết trước, ta còn hai việc chưa làm, đợi làm xong rồi ta sẽ đi.”
Vân Khâm nghiêm túc quan sát nét mặt của Túc Thất, muốn nhìn ra tí cảm xúc nào từ đó, nhưng người trước mặt vẫn chẳng vui chẳng buồn như thể đã lên kế hoạch ra đi từ lâu rồi. Vân Khâm biết không thể nào khuyên can thêm nữa nên đành hỏi nhỏ: “Minh chủ định đi đâu?”
“Chưa biết nữa.” Túc Thất lắc đầu, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ rồi để nó dừng lại trên tầng lá xanh rì, đáp nhạt: “Có lẽ sẽ đi loanh quanh một chuyến, vị trí minh chủ này lẽ ra cũng chẳng tới phiên ta đảm nhận, ta ở vị trí này quá lâu, chuyện gì nên làm đều đã làm cả, nếu bây giờ tiếp tục ở lại thì có khi sẽ sinh thêm rắc rối.”
Vân Khâm lại rơi vào im lặng, bắt đầu nhớ lại từng đoạn hồi ức kể từ khi quen biết Túc Thất tới nay, có thể nói ngoài sư phụ và sư huynh ra thì vị minh chủ này chính là người mà nàng tin tưởng nhất, y hết lòng chiếu cố nàng, vì chuyện Thập Châu mà thường xuyên chạy vạy tới quên ăn quên ngủ, còn nhiều lần sóng vai chiến đấu cùng nàng, cũng bao lần cứu nàng vào lúc nguy nan. Nàng không ngờ một ngọn núi sừng sững không ngã ở Trung Nguyên như Túc Thất cũng có ngày ra đi.
Cái ngày này tới quá nhanh, khiến cho người ta trở tay không kịp.
Qua hồi lâu Vân Khâm mới rũ mắt thấp giọng nói: “Nếu minh chủ ra đi thì có thể thường xuyên liên lạc với chúng ta không, ta với sư huynh sẽ đến tìm ngài để ôn chuyện cũ.”
Túc Thất nhẹ gật đầu: “Cũng được, nếu có cơ hội.”
Hai người trò chuyện tới đây thì Túc Thất quay sang bàn giao lại cho Vân Khâm vài công việc cần làm sau này, nói mãi nói mãi tới khi một đệ tử Thiên Cương Minh tới báo cho Túc Thất biết đồ đạc đã chuẩn bị xong, thỉnh Túc Thất lên đường.
Vân Khâm không biết Túc Thất muốn đi đâu, chỉ thấy đối phương có vẻ không còn gì để nói thì mới gật đầu nói: “Minh chủ bảo trọng.”
“Bây giờ ta phải đi làm một việc, sau khi làm xong ta sẽ không trở lại, cô hãy nán lại đây ít ngày, ta có lưu lại một phong thư trong phòng, đợi ba ngày sau hãy lấy thư ra giao cho Đường chủ của Thiên Cương Minh.” Túc Thất dặn dò một câu cuối cùng trước khi lên đường.
Vân Khâm ghi nhớ từng câu từng chữ vào lòng, rồi đưa mắt nhìn theo bóng Túc Thất đi xa, cõi lòng vẫn thấy vô cùng mất mát.
Trận đánh Thập Châu kết thúc, có người trở lại cũng có người ra đi, rất nhiều thứ đã đổi thay vì nó.
*
Ở bên kia, vào buổi tối đầu tiên Mộ Sơ Lương tới Phong gia đã tận mắt nhìn thấy tình trạng phát độc của Phong Diêu Sở.
Bọn hạ nhân lo lắng trông nom ở ngoài phòng, Phong Diêu Sở nằm mệt lả ở trên giường, sắc mặt trắng xác, hàng mày cau chặt, đau tới nỗi trán toát mồ hôi lạnh, tóc mướt mồ hôi dính bết vào má, trông cực kỳ khó chịu, thế mà trong hoàn cảnh vật vã nhường này hắn vẫn còn đủ sức để nặn ra kẽ răng mấy câu đứt quãng: “Ngươi bảo mình tới đây… là để nhìn bộ dạng này của ta đúng chứ… tiếp theo chắc ngươi sẽ… cười nhạo ta chứ gì…”
“…” Mộ Sơ Lương ngồi bên mép giường của Phong Diêu Sở mà phải cất giọng bất đắc dĩ: “Không cười nổi.”
“Vậy rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?” Hơi thở của Phong Diêu Sở mỏng manh thoi thóp, nhưng vẫn đủ khả năng để biểu đạt cơn tức giận của mình: “Thà bây giờ ngươi đánh ngất ta còn hơn…”
“Ngươi nên giữ sức đừng nói chuyện nữa thì hơn.” Mộ Sơ Lương lắc đầu, nói nghiêm túc: “Ta phải nhìn thấy tình trạng phát độc của ngươi thì mới tìm đại phu trị bệnh cho ngươi được.”
Phong Diêu Sở trợn mắt nhìn Mộ Sơ Lương, nhưng chưa trừng được bao lâu đã đau tới nỗi chệch đầu đi, do dự chốc lát mới gọi: “Tiểu Mộ.”
“Ừ.” Mộ Sơ Lương lên tiếng đáp lại, nhận lấy khăn lông mà hạ nhân đưa tới để lau mồ hôi trên trán cho Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở phì cười: “Sư muội của ngươi có biết bộ dạng vú em này của ngươi chưa?”
Mộ Sơ Lương cau mày không buồn tranh luận với hắn.
Lúc này Phong Diêu Sở mới nhỏ giọng nói: “Nếu ta chết thì các ngươi đừng làm khó Chi Chi.”
“Hoa Chi là người của Thập Châu, từng làm rất nhiều chuyện đối với Trung Nguyên, cũng giấu khá nhiều bí mật trên người, nếu ngươi chết thì cô ta sẽ không còn được Phong gia che chở, khi ấy nhất định sẽ bị người ta truy sát tới tận chân trời góc bể, vì vậy ngươi phải sống.” Mộ Sơ Lương rũ mắt nhìn hảo hữu, nói tiếp: “Chất độc trên người ngươi bao lâu thì phát tác một lần?”
“Ban đầu là một tháng một lần.” Phong Diêu Sở nhìn lên nóc giường với ánh mắt vô thần, đầu óc dường như đã bay đi rất xa: “Bây giờ là ba ngày.”
Ba ngày một lần, mỗi lần đều vật vã sống không bằng chết, Mộ Sơ Lương không biết đến cùng thì người này dùng nghị lực gì để chống đỡ, nhưng hắn biết nếu không giải độc thì dù người đúc bằng sắt cũng không chịu nổi kiểu tra tấn nhường này.
Hắn than nhẹ một tiếng, hỏi: “Hoa Chi có biết không?”
Phong Diêu Sở cười khổ: “Ta ra thế này thì gan đâu để cho nàng ấy biết nữa.”
Mộ Sơ Lương lại hỏi: “Cô ấy có biết năm xưa ngươi vì cô ấy mà trúng độc chưa?”
Phong Diêu Sở ngẩn ra rồi lắc đầu: “Cả đời ta cũng sẽ không để cho nàng biết.”
Mộ Sơ Lương không lên tiếng nữa mà chỉ im lặng chăm sóc cho Phong Diêu Sở. Phong Diêu Sở đau tới quằn quại, môi đã bị cắn tới rách da, nhưng tới một rên la cũng không bật ra, còn dư sức để tán gẫu câu được câu chăng với Mộ Sơ Lương, hỏi thăm chuyện Không Thiền phái.
Mãi tới rạng sáng thì cơn đau do phát độc rốt cuộc cũng trôi qua, bấy giờ Phong Diêu Sở mới chống người bò dậy, sức lực chưa hồi phục được bao nhiêu đã la hét đòi tắm, Mộ Sơ Lương bất đắc dĩ đứng dậy, muốn ra ngoài tìm người giải độc cho hắn.
Mộ Sơ Lương bước ra khỏi cửa nhưng đứng lặng ở đó chưa vội đi, chỉ yên lặng ngoái đầu nhìn Phong Diêu Sở.
Phong Diêu Sở chạm phải ánh mắt này của hắn thì giở giọng càu nhàu: “Muốn nói gì thì ngươi cứ nói đại ra đi.”
“Coi chừng Hoa Chi.” Mộ Sơ Lương nói với giọng nghiêm túc.
Phong Diêu Sở im lặng giây lát rồi mới đáp: “Hiện tại Lương Ung đã chết, bọn Bách Lý Khinh và Vũ Thiện đều đã từ bỏ cả rồi, nhưng thái độ của Chi Chi lại khác với họ, nàng cứ như đang đợi ai đó tới cứu mình đi vậy. Ta nghi rằng, Chi Chi vốn không phải làm việc cho Lương Ung.”
Mộ Sơ Lương im lặng nhìn hắn hồi lâu, đoạn cười nói: “Hóa ra ngươi đã biết từ lâu rồi.”
Phong Diêu Sở tiếp lời: “Chuyện về Chi Chi ta biết tự điều tra, trước đó, thứ cho ta không thể giao nàng cho bất kỳ ai.”
“Ta tin ngươi.” Mộ Sơ Lương nói.
Phong Diêu Sở cũng cười, sắc mặt hắn vẫn còn tái vì bệnh nặng chưa khỏi, hàng mi rũ nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, hắn nhướng mày nói: “Ta đường đường là thiếu chủ Phong gia đấy nhé, ngươi cứ chờ tin tốt của ta đi.”
Bình luận truyện