Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 187: C187: Nghe nói hình như là tấm chắn



Hiện giờ, chiến trường huy chương trở thành nơi thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong thành Bất Quy.

Bên ngoài chiến trường cũng đông nghịt người, bọn họ không vào được, nhưng cũng muốn biết rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.

Nói cho cùng, trong số những người này, gần như chín phần mười đều tham gia cá độ.

Lần này có thể nói là cả thành cá cược, thậm chí nhiều người còn cược toàn bộ gia tài của mình.

“Gì vậy? Sao lần này không nghe thấy tiếng động gì cả?”

“Nghe nói hình như là tấm chắn, chỉ cần người ở bên trong không ra ngoài thì không một ai biết được chuyện gì xảy ra, rốt cuộc Trần Trường An thắng bao nhiêu trận, thua bao nhiêu trận”.

“Hầy, muốn vào đó nhìn tận mắt ghê, việc trọng đại thế này không biết bao lâu mới có một lần”.

“Ê, hình như có người từ bên trong ra kìa”.

“Ơ kìa, đúng thật, chúng ta vào không được, thế mà hắn lại đi ra không xem nữa à?”


Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi thì một người cúi đầu ủ rũ đi từ trong chiến trường huy chương ra, nhóm người gần đó nhất lập tức chạy tới bao vây người nọ.

“Này người anh em, tình hình bên trong thế nào rồi?”

“Đúng, đúng, đúng, mau nói cho bọn ta biết đi, bọn ta đều †ò mò chuyện gì xảy ra bên trong, Trần Trường An còn sống không?”

“Mẹ nó, ngươi nói đi chứ, ngươi câm à?”

“Ngươi có thể mở mồm ra nói chuyện được không, rốt cuộc là làm sao?”

Bất kể mọi người dò hỏi thế nào, người nọ vẫn cứ im ỉm không nói năng gì, đầu cúi gầm xuống, tâm trạng hết sức uể oải.

Điều này khiến những người khác có dự cảm chẳng lành, người này... Không phải là tán gia bại sản đặt cược, sau đó thua hết vốn liếng đấy chứ?

“Hahahaha, mất rồi, mất hết rồi”.

“Mất hết tất cả rồi!”

Đột nhiên, lại có người đi từ trong ra, xem trạng thái của hắn ta còn điên khùng hơn người đi ra đầu tiên.

“Mất gì cơ?” “Bên trong ra sao rồi?”, mọi người vội hỏi. “Tên khốn Trần Trường An, hắn là đồ súc sinh, súc sinh!”

“Thăng, thắng liên tục, hắn đã thăng liền tám mươi trận rồi!"

“Thế mạnh áp đảo, không gì cản nổi!”

“Toàn bộ gia tài của ta mất trắng rồi, mất hết rồi, thậm chí †a còn không có tiền để đóng phí cư trú ngày mai”.


“Ta... Ta phải lang thang đầu đường xó chợ rồi!”

Nói xong, một đấng mày râu như hắn ta thế mà lại bật khóc, bất luận bọn họ có tình cảm với thành Bất Quy không, có một điều không thể phủ nhận, rằng sống ở nơi này rất an toàn.

Một khi đi khỏi thành Bất Quy, thứ gì đang chờ đợi họ ở bên ngoài, không một ai biết được.

“Chiến thắng tám mươi trận liên tục, ngươi xác định là tám mươi trận liên tục?”

“Sao có thể thế được? Dù Trần Trường An mạnh một cách bất thường thì mới có bao lâu, sao có thể thắng liền một mạch tám mươi trận được?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể thế được! Trần Trường An thắng tám mươi trận đấu liên tiếp, vậy có nghĩa là ta...”

“Xong rồi, ta cũng xong đời rồi, thua sạch rồi, thua sạch rồi!"

Tin Trần Trường An thắng tám mươi trận liên tục thật sự khiến nhiều người không chấp nhận được, bởi vì đại đa số người đều cược Trần Trường An thua.

Tuy tỷ lệ kèo không cao nhưng có thể kiếm được một khoản, vậy nhưng ai có thể ngờ được, Trần Trường An lại có thể chiến thắng tám mươi trận liên tục trong thời gian ngắn.

Điều đó có nghĩa là việc Trần Trường An muốn hoàn thành mục tiêu thắng trăm trận chỉ còn là vấn đề thời gian.


“Không sao, ta đặt cược Trần Trường An không thể thắng liền một trăm trận đấu, còn có cơ hội, ta chắc chắn còn có cơ hội”.

“Đúng, đúng, đúng, nhất định Diên Hùng vẫn chưa lên sân, Diên Hùng là cao thủ Động Hư Cảnh, chỉ cần Diên Hùng ra tay, Trần Trường An chắc chắn sẽ thất bại thê thảm!”

Diên Hùng, bọn họ còn có cơ hội cuối cùng, đó chính là Diên Hùng ra tay, dù sao bọn họ vô cùng tin tưởng thực lực của Diên Hùng.

Dù vậy, bây giờ đã có rất nhiều người lén trốn đi khóc thầm, đành chịu thôi, bọn họ thua đậm.

Vốn cho rằng là chiến thắng đã năm trong tầm tay, cuối cùng lại thành Trần Trường An giành chiến thắng áp đảo liên tục.

Trong Khoái Hoạt Lâu, bà chủ nghe được tin Trần Trường An thăng tám mươi trận liên tiếp thì cũng kinh ngạc vô cùng.

Không phải nàng ta nghi ngờ thực lực của Trần Trường An, mà là bởi vì tốc độ quá nhanh.

Chỉ có một khả năng dẫn đến tình huống này, phần lớn người có huy chương bạch kim lựa chọn chịu thua, cho nên Trân Trường An mới có thể thắng liền tám mươi trận đấu trong khoảng thời gian ngắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện